Trong thư phòng, Tạ Uyên nhìn chữ Khương Minh Nguyệt viết, chữ nàng viết thật xinh đẹp, lại không thuộc về bất kì một loại thể chữ gì hắn biết, rất có phong cách của mình.
Tạ Uyên cẩn thận nghiên cứu một phen, cầm lấy bút lông.
Ngày hôm sau, Khương Minh Nguyệt cầm theo nước quả đào tới Cẩm Tú Phường sớm, lúc đó Hàn chưởng quầy, Chương San San đã tới rồi, hai người đang nói chuyện.
Khương Minh Nguyệt chào hỏi hai người, buông túi nước, đã nghe Chương San San nói: “Thật đúng là sợ bóng sợ gió một hồi, cũng chỉ cần trong huyện không có việc gì là được, hai ngày này tỷ tỷ có đi ra ngoài chơi không?”
“Hôm trước ta theo vị hôn phu đi Thượng Thanh Quan, du ngoạn một phen.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây