Tuy mỗi năm phụ thân đều sẽ mua cho ta một ít, nhưng mài ra tương vừng căn bản là không đủ để ta ăn.”
Tạ Uyên gắp một ít đồ ăn khác bỏ vào trong chén nàng nói: “Sản lượng hạt mè không cao, tuy rất nhiều năm trước triều đình đã bắt đầu mở rộng, nhưng người trồng rất ít, chảy tới bên các nàng vậy càng ít, chỉ là ta biết kinh thành có một nơi xay hạt mè, ngày mai chúng ta đi kinh thành, ta dẫn nàng đi mua chút.”
Khương Minh Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu lên, nàng nhìn nam nhân trước mặt.
“Ta không muốn khiến đệ đệ lo lắng.”
Tạ Uyên thấy khóe môi nàng dính một chút tương, lấy khăn tay ra ôn nhu giúp nàng lau nói: “Ta sẽ thu phục Tiểu Hoằng, nàng không cần lo lắng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây