Thuốc mê kia là ông ấy và Tạ Uyên cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra, cho nên hai người đều vô cùng hiểu biết dược tính của thuốc kia, lúc ấy bọn họ suy đoán là 4-5 năm, không nghĩ tới lúc này mới ba năm rưỡi Tạ Mậu đã tỉnh lại.
“Hai người Tạ Hằng muốn giết ta tuyệt hậu hoạn.” Tạ Uyên buông chén trà giải thích một câu.
Loan Diệc gật đầu thấp giọng hỏi: “Không lộ ra dấu vết gì chứ?”
Tạ Uyên lắc đầu.
Loan Diệc lập tức thả lỏng, cầm ấm trà rót cho Tạ Uyên khuyên nhủ một lần nữa nói: “Người chết như đèn diệt, nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên buông xuống.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây