Hôm sau, Khương Minh Nguyệt còn chưa đi vào Cẩm Tú Phường, đã nghe được một trận tiếng khóc, nàng tò mò đi vào, đã thấy Ngô Mai kéo tay Hàn Lan Lan đang khóc sướt mướt nói cái gì đó, nàng lập tức thu hồi tầm mắt, chỉ coi cũng không có nhìn thấy cái gì, đang chuẩn bị đi ra phía sau, Ngô Mai đột nhiên thấy được nàng.
“Khương Minh Nguyệt!” Nói xong bước nhanh đi về phía nàng.
Lại là đi về phía nàng? Nháy mắt Khương Minh Nguyệt đề phòng.
Ngô Mai đi đến trước mặt Khương Minh Nguyệt, giơ tay một cái đã bắt được tay nàng.
“Xin ngươi tha cho nhi tử của ta đi! Đều là lỗi của ta, lúc trước ta không nên nói lời khó nghe như vậy với ngươi, không nên nhằm vào ngươi, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, Khương cô nương, xin ngươi giơ cao đánh khẽ buông tha cho nhi tử ta đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây