Trong lòng Tạ Uyên chậm rãi nổi lên từng gợn sóng, mà rất nhanh, những gợn sóng này đã biến thành những con sóng thần, những lời này của Khương Minh Nguyệt, giống như xoa dịu tất cả mọi vết thương trong lòng hắn, lúc này, lòng hắn căng đầy, có vui vẻ cũng có mừng rỡ, chưa bao giờ thỏa mãn như bây giờ.
Khương Minh Hoằng: “...”
Thật sự coi cậu là người chết đấy à?
Ngay lúc Khương Minh Nguyệt ngượng ngùng nhắm mắt lại, đúng lúc hô hấp của nam nhân đang cách nàng càng ngày càng gần, một tiếng ho khan cắt đứt hai người.
Trong khoảnh khắc, Khương Minh Nguyệt giống như quả táo chín, một lần nữa vùi vào trong lòng nam nhân, nàng lại quên mất đệ đệ còn ở đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây