Trong nháy mắt, Khương Minh Hoằng cả kinh, chẳng trách trông huynh ấy tiều tụy như vậy.
“Huynh... nén bi thương!”
Tạ Uyên gật đầu nói: “Ta đi đây!”
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tạ Uyên nữa, Khương Minh Hoằng mới trở về học đường.
Thẩm Du nhìn thoáng qua người bạn học không yên lòng, nhẹ nhàng chọc chọc cậu, ý bảo cậu chăm chú nghe giảng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây