“Trước đây, vì nghĩ cho thanh danh của nàng, ta không thể vào, nhưng bây giờ thì khác.” Tạ Uyên dịu dàng nói.
“Bây giờ ta là hôn thê của chàng?”
Cái từ kia nghe êm tai đến thế, trong mắt Tạ Uyên dâng lên vẻ khác thường, ấm áp nhìn nàng, thì thầm: “Ừm, sau này cũng sẽ là thê tử của ta.”
“Thê tử sao? A a a”, dường như trong lòng Khương Minh Nguyệt có tiếng sóc đất kêu gào, xấu hổ đến nỗi muốn che mặt lại!
Tạ Uyên nhìn thiếu nữ với gương mặt nhỏ nhắn hồng lên như đánh phấn, đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ vui thích mà ngượng ngùng, khóe môi hắn khe khẽ nhếch lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây