Tạ Uyên đặt mạnh chén rượu xuống, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bá phụ có nhớ chuyện cháu đi phủ Nguyên Giang cháu suýt nữa chết đuối, may mắn được người cứu lúc trước không?”
Loan Diệc: “Nhớ, sao vậy?”
“Dạo trước cháu mới gặp lại nàng.”
“Đúng là duyên phận!” Loan Diệc thốt lên.
“Đúng vậy, duyên phận của chúng ta là do trời định, thế nên mới quyết định đính hôn. Chờ đến lúc chúng ta thành thân, bá phụ đừng quên bao lì xì lớn nha.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây