Khương Minh Nguyệt nhân cơ hội kéo cổ áo hắn xuống, mượn ánh trăng yếu ớt để nhìn vào lồng ngực hắn. Quả nhiên giống như nàng suy đoán, có một chỗ đỏ ửng, nàng không nhịn được giơ tay sờ lên đó.
Hầu kết trên cổ Tạ Uyên vô thức nhấp nhô, hắn lại bắt lấy bàn tay nhỏ bé không an phận kia, ánh mắt tối sầm, trầm giọng nói: “Minh Nguyệt!”
Giọng nói hơi nghẹn và trầm.
“Đừng đùa với lửa!”
Hắn chỉ cảm thấy một luồng tê dại chạy thẳng xuống bụng dưới, giữa hai chân có phản ứng rõ ràng. Lo lắng sẽ dọa Khương Minh Nguyệt, tuy không nỡ nhưng hắn cũng buông nàng ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây