Khương Minh Nguyệt không ngờ bà ấy có thể nhận ra được hết.
“Ừ, huynh ấy đã là cử nhân rồi.”
Ánh mắt Tố Nương lóe lên, nhìn người có nét mặt ngượng ngùng, ngọt ngào trước mặt, không nhịn được nhắc nhở nàng rằng: “Từ xưa đến nay, nam nhi đa tình bạc bẽo, có thể bây giờ hắn đối xử với người rất tốt, nhưng không có nghĩa là sau này hắn vẫn luôn tốt như vậy với người, cuộc sống này ấy à, không ai nói trước được điều gì!
Người này cho dù lúc nào cũng phải luôn giữ vững tấm lòng vốn có của mình, như thế mới có thể mãi mãi chiếm được vị trí bất bại.”
Lúc này, trong mắt Khương Minh Nguyệt, người trước mặt không còn là một người ăn mày nữa, mà là một trưởng bối nhìn xa trông rộng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây