Khương Minh Hoằng nhìn thấy tỷ tỷ mặt mày vui vẻ, giọng khàn khàn “dạ” một tiếng, cậu cũng nhớ phụ mẫu, rất nhớ, rất nhớ, đối với tỷ tỷ mà nói, bọn họ và phụ mẫu mới chỉ xa cách nửa năm, nhưng đối với Khương Minh Hoằng mà nói, lại là cả một đời.
Lý trí trở lại, giọng của Khương Minh Nguyệt dần dần chùng xuống, có chút lo lắng hỏi: “Có thể thư từ qua lại với phụ mẫu được không? Liệu có nguy hiểm gì không?”
“Đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận hành sự.”
Nghe thấy giọng của đệ đệ hơi khàn, cả người đều tràn ngập nỗi buồn, Khương Minh Nguyệt dang tay ôm lấy cậu vào lòng, nàng nhớ phụ mẫu, chắc chắn đệ đệ còn nhớ hơn nàng nhiều.
Dù sao thời gian xa cách của cậu và phụ mẫu dài hơn, cũng không biết kiếp trước sau khi họ đến kinh thành, cậu đã gặp lại được phụ mẫu chưa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây