“Cha ta tên là Khương Văn, là phú thương nổi danh ở Nguyên Giang phủ, ông ấy thích làm việc thiện, giúp đỡ mọi người, thích kết giao bằng hữu.”
“Những năm trước đây quốc khố trống rỗng, ông ấy dẫn đầu quyên góp mười vạn lượng cho triều đình, được triều đình đặc phong làm thất phẩm hương quân, năm xưa tri phủ đương nhiệm của Nguyên Giang từng nhận được ân huệ của cha ta.”
“Dù vậy, ta và tỷ tỷ vẫn phải chạy trốn suốt đêm, hiện tại mặc dù tính mạng của cha nương không cần phải lo, nhưng bị nhốt ở Nguyên Giang phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.”
Khương Minh Hoằng uống một ngụm canh ô mai, thấm giọng rồi nhìn Tạ Uyên hỏi: “Biết những thứ này, huynh còn muốn biết nhà ta xảy ra chuyện gì không?”
Khương Minh Hoằng giống như cái gì cũng không có nói, mà lại như cái gì cũng đều nói. Cậu ấy là đang cho hắn biết nhạc phụ nhạc mẫu tương lai phạm vào chuyện cực lớn, một khi có dính líu tới họ, đến cả hắn cũng khó có thể bảo vệ bản thân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây