Một lát sau, Dư Căn chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt của cậu bé chảy xuống, Khương Minh Nguyệt nghe loáng thoáng như cậu bé đang gọi một tiếng mẹ.
Nhìn hai huynh muội ôm nhau ngủ, Khương Minh Nguyệt trở về phòng lấy một chiếc chăn mỏng, đắp lên người hai người, nhìn thấy một tay Dư Căn gắt gao cầm lấy tay Dư Hạnh Nhi, đôi mắt khẽ nhúc nhích.
Ngày hôm sau chân trời vừa xuất hiện một chút ánh sáng, Dư Hạnh Nhi đã dậy, cô bé nhìn ca ca ngủ rất say còn nở nụ cười, ngày hôm qua ca ca không có gặp ác mộng! Đã lâu lắm rồi, lần đầu tiên trong đêm cậu ấy ngủ ngon đến vậy.
Thạch Lựu tỉnh lại nhìn thấy bên cạnh đã không còn người, chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc, Dư Hạnh Nhi dậy lúc nào? Mà nàng ấy không hề biết.
Thạch Lựu mặc quần áo tử tế đi ra bên ngoài, liếc mắt một cái đã thấy huynh muội hai người gắn bó cùng một chỗ, bọn họ ngồi ở bên ngoài một đêm sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây