Khương Minh Hoằng nhìn thấy tâm trạng của cậu bé có chút kích động, ôn tồn nói: “Không tách rời, chỉ là chia phòng ngủ. Ngươi và Hạnh Nhi đã trưởng thành, cho dù là huynh muội ruột cũng không thể ở cùng một chỗ. Giống như ta và a tỷ, tỷ ấy ở phòng đông, ta ở phòng tây.”
Sau đó cậu ấy lại dẫn hai huynh muội đi tới trước căn phòng đông tây, nói cho bọn họ biết phòng ở cách rất gần, bọn họ có thể gặp lại bất cứ lúc nào.
Dư Căn nhìn căn phòng, cúi đầu nhìn về phía em gái.
Dư Hạnh Nhi nắm chặt tay ca ca, mặc dù không muốn ngủ riêng, nhưng cô bé biết Khương Minh Hoằng nói đúng.
“A ca nghe lời nhé, nếu ca ca nhớ muội thì cứ gọi muội tới!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây