Lấy Trương Trọng Nhạc là ví dụ, Tạ Uyên cố ý nhắc nhở hắn ta vài câu, hơn nữa cũng hy vọng cuộc sống sau này, hắn ta có thể chăm sóc gia đình nhạc phụ nhiều hơn một chút.
Sáng sớm ngày hai mươi sáu tháng năm, trong cơn mưa phùn lất phất, đoàn người Tạ Uyên, Khương Minh Nguyệt lặng lẽ lái xe rời khỏi phủ Nguyên Giang. Thân hình nhỏ bé của Đoàn Tử và Bồ Đào ghé vào cửa sổ trên xe ngựa rồi nhìn xung quanh: “Cha, nương, vì sao lại không có người ở trên đường?”
Tạ Uyên, Khương Minh Nguyệt nghe vậy thì nhìn thoáng qua bên ngoài, mặc dù lúc này trời mới vừa sáng, nhưng trên đường vào những ngày bình thường cũng đã rất náo nhiệt, hôm nay đã có chuyện gì xảy ra sao? Ngay cả một người cũng không nhìn thấy. Phu thê hai người cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng sau khi chờ xe ngựa chạy ra khỏi phủ Nguyên Giang, bọn họ cuối cùng hiểu được vì sao lại không có người ở trong thành.
Lúc này có hai người lớn tuổi tóc bạc phơ cầm một cái ô đi tới.
“Đại nhân, phu nhân, đây là chiếc ô do những cụ hơn bảy mươi tuổi đã dùng một mảnh trên quần áo của chính mình làm thành, cũng là đại biểu cho sự chúc phúc của chúng ta đối với đại nhân và phu nhân, xin người hãy cầm lấy nó! Thuận tiện trên đường còn có thể che mưa.” Khương Minh Nguyệt nghe vậy thì hốc mắt đỏ ửng lên vô cùng cảm động.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây