“Việc này gây ra chấn động rất lớn, bọn họ đều không nghĩ tới chúng ta từ sớm đã bắt đầu trồng khoai tây, càng không nghĩ tới chúng ta sẽ có thành ý như thế, cứ như vậy mà đem khoai tây tiến cống cho bọn họ, cho nên bởi vì sự việc của khoai tây mà trong khoảng thời gian này, bọn họ đối với chúng ta rất thân thiện. Nữ hoàng có lẽ là cũng cảm thấy thẹn với Đại Sở chúng ta, không chỉ sảng khoái thả chúng ta trở về, mà còn nhờ chúng ta mang về rất nhiều lễ vật đáp lễ.” Tề Vịnh Tư nói.
Phải biết rằng bệnh thủy đậu ở Thủy Man Quốc sớm đã được bọn họ giải quyết xong, bọn họ cũng đã năm lần bảy lượt đưa ra yêu cầu muốn trở về, nhưng đều bị nữ hoàng cự tuyệt bằng mọi loại lý do, thậm chí còn dùng đến cả mỹ nhân kế, hiển nhiên là Thủy Man Quốc không có ý định thả bọn họ quay trở về, mà sự việc khoai tây lần này lại khiến cho bọn họ thay đổi thái độ.
“Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, sau khi trở về phải dành thời gian ở bên cạnh Loan thẩm và đệ muội đấy, các nàng rất lo lắng cho hai người.”
Loan Diệc, Tề Vịnh Tư gật gật đầu.
Ngày ba mươi tết, dân chúng phủ Nguyên Giang tự phát mà đi tới ngõ Du Tiền, bọn họ để những chiếc đèn do chính mình tự tay làm đặt ở trước cửa nhà Tạ Uyên, xem như cầu phúc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây