Tiếng bạt tai vang lên, nam nhân buông tay nàng ra, Khương Minh Nguyệt được giải thoát, vội vàng lui lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với Tạ Uyên, đôi mắt đen trắng rõ ràng có chút trợn tròn, mang theo sự hoảng sợ, bất bình, xấu hổ cùng tức giận.
Cảm giác đau nhói trên mặt khiến Tạ Uyên lập tức lấy lại lý trí, lúc hắn vừa đứng dậy, Khương Minh Nguyệt theo bản năng lùi về sau một bước, rõ ràng đã bị hắn dọa cho sợ hãi.
Tạ Uyên cứ như vậy đứng im tại chỗ, không đến gần nàng nữa, tránh cho nàng lại bị dọa sợ.
Hai mắt Khương Minh Nguyệt đỏ lên, nước mắt bên trong ứa ra, nhưng lại quật cường nhịn xuống, thân thể nàng khẽ run lên, rõ ràng là đang cố gắng hết sức đè nén cảm xúc của mình.
Tạ Uyên chậm rãi thở ra một hơi, bình tĩnh nói: “Minh Nguyệt, ta xin lỗi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây