“Chàng định nhân cơ hội này điều vài người qua đó?” Tạ Uyên gật đầu. “Những người phải biết nói tiếng Man, cũng vừa phải là người đọc sách.”
“Nhưng những người như vậy cũng không dễ tìm.” Dẫu sao thì Đại Sở cũng chỉ là vừa mới khai thông mậu dịch cùng Thủy Man Quốc không lâu trước đây, có thể nói rằng ngoại trừ cha tiếp xúc với người Thủy Man sớm nhất, thì những người còn lại cho dù là biết nói tiếng Thủy Man thì cũng nói không được lưu loát.
“Ta biết, cho nên ta dự định tuyên bố bố cáo, tìm kiếm người như vậy trong toàn phủ, có thể tìm thấy bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Ngày hôm sau Tạ Uyên đi một chuyến lên đảo Cá Trích, muốn khiến cho Mộc Lan Châu phải lấy quốc lễ mời hai người Loan Diệc đến Thủy Man Quốc khám bệnh, ngoài ra hắn cần phải làm hai chuyện, một là không tiếp tục nhận trẻ con người Man vào đảo để trị liệu, hai là thông báo tới cho người Thủy Man, những đại phu như Loan Diệc có thể trị bệnh thủy đậu, sau vài ngày nữa sẽ rời khỏi đảo Cá Trích.
Sau khi đàm phán thỏa đáng với Quách Gia, Triệu Minh Lễ và Khương Sơn, sau khi Tạ Uyên trở lại nha môn, việc làm đầu tiên đó là ra một chỉ lệnh cho huyện lệnh các huyện, sau đó mới tuyên bố bố cáo, tiếp theo là hắn đề bút viết cho Tống Minh một phong tấu chương.
Ngay lúc các nha môn khua chiêng gõ trống chiêu mộ nhân tài, Mộc Lan Châu đi tới đảo Cá Trích, khác với lần đi lén lút trước đây, hiện tại nàng ấy đã mang theo Vệ đội Hoàng gia với thế trận rất lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây