Loan Diệc trước đây trắng trắng mập mập, có cảm giác như một phú ông, bây giờ than đá đã đen đi nhiều, ông ấy cũng càng đen thêm, cơ thể không còn chút mỡ nào, biến thành một người vừa gầy vừa đen, giống hệt như một ông già sáu mươi tuổi ở nông thôn.
Tề Vịnh Tư trước đây là một người khôi ngô tuấn tú, khi đứng cùng một chỗ với Minh Hoằng, Thẩm Du, có ai mà không cảm thán sự tuấn tú của dung mạo này, nhưng bây giờ hắn ta vừa to vừa đen, giống như một vũ phu tuấn tú.
Loan Diệc nghe hắn nói vậy khóe miệng không ngậm được cười, ông ấy vốn muốn từ chối, nhưng nghe thấy đệ tử nói vậy liền đổi ý.
“Ta không cần, cho Vịnh Tư đi!”
Tề Vịnh Tư cười: “Vậy đệ cảm ơn tỷ phu trước.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây