Thiết Đản nhìn Hứa Nặc Nặc ăn mặc sạch sẽ, ngay cả khóe móng tay cũng sạch, còn trắng sáng, mặc váy áo màu trắng rồi lại nhìn bản thân dơ dáy, ngay cả đầu ngón chân cũng đen thui.
Trong phút chốc, cậu bé có chút hâm mộ, nhưng vẫn chống hai tay lên eo: “Đại Hổ, có gì đâu mà khoe, đó cũng là cô nhỏ của tớ, chỉ là không cùng chi!
Mẹ tớ nói, ông chúng tớ cùng được sinh từ một người ba!
Hứa Nặc Nặc nghe vậy thì bật cười.
Thiết Đản thấy Hứa Nặc Nặc cười, thì nở nụ cười hồn nhiên: “Phải không, cô nhỏ không cùng chi, chúng ta đều họ Hứa!
Cậu bé nói xong cũng muốn nắm tay Hứa Nặc Nặc.
Đại Hổ đột nhiên đánh lên tay Thiết Đản: “Không cùng chi không được dắt cô nhỏ, chỉ có ruột thịt mới được dắt.
Tiểu Hổ bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, còn chắn trước mặt Hứa Nặc Nặc, sợ Thiết Đản sẽ cướp cô nhỏ của bọn họ.
Thiết Đản bĩu nôi: “Tuy không cùng chi với cô nhỏ nhưng cũng là cô nhỏ, đúng không! Cô nhỏ không cùng chi...
Hứa Nặc Nặc mỉm cười: “Đúng vậy! Đều là cô nhỏ.
Nói rồi cô lấy viên kẹo sữa hình con thỏ trong túi ra: “Cô nhỏ còn có việc, hôm nay không chơi với tiểu Thiết Đản được.
Tiểu Thiết Đản vừa thấy kẹo sữa hình thỏ trắng thì hai mắt sáng lấp lánh!
Bàn tay nhỏ cẩn thận nhận lấy kẹo, sợ sẽ làm dơ bàn tay trắng trẻo của Hứa Nặc Nặc. Nhận được kẹo, cậu bé vui vẻ nói: “Cô nhỏ, cô là cô nhỏ tốt nhất, xinh đẹp nhất.
Hứa Nặc Nặc mỉm cười dịu dàng.
Đẹp như vậy!
Còn cho đường!
Cô nhỏ còn cười dịu dàng như vậy, ai mà không thích.
Sau đó...
Lại có thêm một đống trẻ con đi tới nhận họ hàng, cô nhỏ không cùng chi xong rồi, còn có dì nhỏ không cùng chi, còn có bà con xa.
Hứa Nặc Nặc lần đầu thấy mấy đứa nhỏ thông minh như vậy, có chút lay động.
Chia trong, trên tay còn mấy viên kẹo cô lập tức cho Đại Hổ và Tiểu Hổ.
Đại Hổ, Tiểu Hổ vẫn rất ngoan, chưa từng lấy đồ ăn trong tay Hứa Nặc Nặc, ngược lại có gì ăn đều để cho cô nhỏ.
Nên khi thấy cô nhỏ chia kẹo cho mấy đứa nhỏ, chúng vừa không vui, vừa cảm thấy mấy đứa nhóc kia không biết xấu hổ, còn đòi đồ của cô nhỏ.
Khi Hứa Nặc Nặc cho Đại Hổ và Tiểu Hổ kẹo, hai đứa nhỏ do dự một lúc, mãi không chịu nhận.
Hứa Nặc Nặc lột giấy gói kẹo ra nhét vào trong miệng hai đứa nhỏ. Lúc này hai đứa nhỏ mới chịu ăn.
Hôm nay cô có nhiều kẹo là vì Tiêu Vãn Đình mua cho cô một bao lớn.