Đường Uyển quá khó chịu, quá tự trách, vậy nên cô ấy lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh, Hứa Nặc cũng không để ý đến cô ấy.
Đường Uyển ôm theo cả bụng tâm sự trở lại phòng bệnh của mẹ mình.
Đôi mắt của cô ấy đã trở nên đỏ hoe, cô ấy vừa bước vào, mẹ cô ấy đã nhìn ra vấn đề: “Có chuyện gì vậy? Sao mắt con sưng húp lên rồi?"
Đường Uyển nhìn mẹ mình, mím môi nói: "Mẹ ơi, mẹ có nhớ Hứa Tòng Võ không?"
Mẹ Đường sửng sốt trong chốc lát, gật đầu nói: “Mẹ nhớ thằng nhóc đó không tồi, vì cứu con mà bị thương nặng, nhưng cũng không yêu cầu gì từ nhà chúng ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây