“Anh thấy hai đứa nó tay trong tay, sau đó mặt của Nam Tinh còn đỏ lên còn Kiến Châu thì ngượng ngùng nhìn anh, em chuẩn bị sẵn sổ hộ khẩu đi.
Hứa Nặc bật cười.
“Nam Nam của chúng ta cực khổ lâu như vậy cũng coi như đợi được đến ngày mây tan trăng sáng rồi, tốt lắm, tốt lắm. Không vội đâu, chắc chắn Kiến Châu muốn đi tìm lão Thẩm trước rồi cuối cùng mới đến tìm chúng ta.
Tiêu Vân Đình gật đầu, sau đó ông lại nói cái khác với Hứa Nặc, ví dụ như em có chán không? Em đang làm gì đây? Eo có đau không, em ngồi bao lâu rồi, có phải nên đứng dậy đi uống nước hay đi vệ sinh rồi không? Em không cần làm việc nghiêm túc quá đâu.
Dù qua bao nhiêu lâu thì cũng là những lời này, ông quan tâm từng li từng tí đến những chi tiết nhỏ. Thậm chí ông còn nhớ rõ ngày mà bà dì sẽ ghé thăm, thỉnh thoảng còn nhờ Nam Nam mang kẹo hay bình nước nóng đến cho Hứa Nặc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây