Hứa Kiến Châu biết bà đang hỏi cái gì nên lắc đầu.
“Con không hối hận, nếu như con không thoát khỏi vũng bùn thì làm sao cho cô ấy ánh mặt trời được, con không thể lôi cô ấy xuống bùn cùng con được.
Hứa Nặc gật đầu.
“Kiến Châu, đầu óc phải dùng đúng chỗ, nếu không con sẽ lại mắc sai lầm nữa, con có biết không?
Thật sự bà rất sợ, nếu như anh đã nếm được loại lạc thú này rồi thì sau này sẽ đi vào con đường tối tăm. Hứa Kiến Châu nhìn thấu suy nghĩ của bà thì đột nhiên đứng dậy, anh đột ngột quỳ xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây