Khuôn mặt Ngải Noãn đỏ bừng, khẽ gật đầu: “Ừm… Anh ấy nói hoa hạ nhân tựa nguyệt, cổ tay trắng nõn ngưng sương tuyết.
Thẩm Linh Lâm chu miệng: “Nói tiếng người, trăng không trăng cái gì?
Ngải Noãn thở dài một hơi, nhẹ trêu chọc Tiểu Châu Châu trong lòng. Tiểu Châu Châu ngủ rất ngon, cô khẽ vuốt mặt cô bé mà Tiểu Châu Châu cũng không phát hiện ra.
Nhưng lại khiến cho Thẩm Linh Lâm vô cùng tò mò: “Rốt cuộc cậu đã nói gì, sao hai người lại đọc thơ vậy.
“Bởi vì mình nói anh ấy mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây