Sau khi bà ấy về hưu đã chuẩn bị dưỡng già rồi. Là Giang Tâm tự mình tới cửa cầu xin, người ta thấy cô ấy là lãnh đạo, thời gian đều dành cho quốc gia, không rảnh chăm sóc cho con dâu nên mới đồng ý lại chăm sóc.
Mẹ Kiều nhìn thoáng qua em bé trên giường, khóe miệng nhẹ cong lên. Ngày vui, cần phải vui vẻ. Tuy con gái chịu khổ, hại cả nhà đau lòng nhưng vẫn rất tốt.
Kiều Ngọc Trúc ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy đã hai giờ chiều. Cô vừa dậy Thẩm Tấn Thâm đã hỏi: “Có đói bụng không? Có đau không? Mẹ đã sớm chuẩn bị xong cơm, ăn trước đi. Nếu đau anh sẽ kêu bác sĩ Hứa kê cho em một ít thuốc.
Kiều Ngọc Trúc nhìn Thẩm Tấn Thâm: “Em không đau, Tiểu Nặc dùng toàn những loại thuốc tốt nhất, thật sự không đau nhưng mà có hơi đói.
Cô chưa nói xong.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây