Đại Bảo phồng má, hừ hài tiếng: “Bác kéo đau mẹ cháu rồi, bác hai!
Hứa Tòng Võ thấy trên cổ tay trắng như tuyết của Hứa Nặc Nặc đỏ lên một mảng dấu tay của mình, có chút ảo não: “Em gái, anh… anh quá vội, thực xin lỗi… anh xin lỗi em, thực xin lỗi… thực xin lỗi…
Hứa Nặc Nặc buồn cười nói: “Mới chỉ bắt đầu từng cơn, thời gian còn dài, anh không cần vội. Anh đi tìm mẹ trước đi, bảo mẹ chuẩn bị một chút.
Lát em sẽ qua.
Hứa Tòng Võ hoảng loạn gật đầu, sau đó hoàn toàn bỏ mặc cơn đau ở bụng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây