Nhìn Vương Béo đang vùng vẫy bên sườn dốc, Tiểu Đào Đào không đành lòng, mặt méo xệch, vừa kéo quần, vừa quay người đi lên phía đất bằng. Lực kéo mạnh khiến chiếc quần jean của cô bé lại phát ra tiếng xoẹt xoẹt.
Gió thổi phần mông mát lạnh, mặt Tiểu Đào Đào đỏ bừng, vừa xấu hổ, vừa đau lòng, nức nở nói: “Quần của mình…”
Giang Ly cũng vội vàng đưa tay kéo Vương Béo lên, chỉ dùng một chút sức đã kéo được ông ấy lên. Anh nghi hoặc nhìn tay mình, sau đó lại nhìn hai chân đang đạp loạn xạ của Vương Béo, chắc là ông ấy tự dùng sức mình trèo lên đấy nhỉ?
Vương Béo vừa được kéo lên, hai chân mềm nhũn, nằm vật ra đất, ôm chặt lấy chân Tiểu Đào Đào: “Hu hu hu, ân nhân cứu mạng! Hù chết chú rồi! Hai người chính là bố mẹ tái sinh của chú!”
“…” Tiểu Đào Đào mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Vương Béo, nhất thời quên cả khóc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây