“Mưa to quá!” Lão Lưu lau mồ hôi trên trán: “May mà Giang Ly tìm được chỗ trú mưa này, nếu không chúng ta đã ướt như chuột lột rồi.”
Vương Béo mệt mỏi nằm vật ra đất: “May mà chúng ta chạy nhanh.”
Giang Ly cúi đầu, thở hổn hển, ừ một tiếng. Anh tùy ý dựa vào balo, hai chân dài duỗi thẳng ra phía trước, xoa xoa đầu gối đau nhức, trông vô cùng mệt mỏi.
Tiểu Đào Đào ngồi bên cạnh, thấy Giang Ly mệt mỏi như vậy, liền vỗ vỗ vào đầu gối anh: “Để em đấm chân cho anh.”
Giang Ly nhướng mày nhìn cô bé, cũng biết điều đấy chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây