Không thể chối cãi, Tiểu Đào Đào xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, hai bàn chân trắng nõn không biết nên để vào đâu, ngại chết mất.
Giang Ly ghét bỏ cởi chiếc áo phông trắng ướt nhẹp trên người ra, ném sang một bên, sau đó mở balo lấy quần áo: “Em lớn thế này rồi mà còn tè dầm? Có thấy mất mặt không hả?”
Có chứ.
Tiểu Đào Đào chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: “Lúc trước em đâu có tè dầm đâu.”
Giang Ly nhìn cô bé với vẻ mặt bất lực: “Ai bảo tối qua em cứ uống canh cá? Anh nói em uống ít thôi mà em có nghe đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây