Thời triều Đường chưa phân ra lịch âm lịch dương, cho nên này tết âm lịch và Nguyên Đán là cùng một ngày. Người Đường gọi là “Nguyên chính“. Độc Cô Tiểu Nguyệt cưỡi ngựa đi liên tục, khi nàng tới đỉnh Chiết Mai thì còn hai ngày nữa mới là ngày Nguyên Chính.
Nhìn thấy tòa thành trì đã thành hình, Độc Cô Tiểu Nguyệt càng kiên định. Cảm giác này rất kỳ diệu, bao bất an lo lắng lập tức biến mất. Cả chặng đường này, ngoại trừ ăn cơm, nghỉ ngơi, còn toàn bộ đều ở trên đường, dọc đường đi còn giết chết sáu bảy tên tặc theo dõi cướp đường nàng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy đỉnh Chiết Mai kia, cảm giác an nhàn, thư thái lập tức quay về.
Thậm chí mới đến chỗ cửa thành nàng đã xuống ngựa. Cửa thành hiện giờ đang trong tình trạng ngổn ngang đất phá, chưa có hình dáng gì, nhưng nàng vẫn xuống ngựa, dắt ngựa đi vào trong, rất vui vẻ nhìn đám dân chúng đang bận rộn chuẩn bị đón năm mới, trong lòng hết sức điềm tĩnh.
Có nhà đốt pháo, có đình viện đang quét tước trang trí, có cửa hàng ngừng kinh doanh, có cửa hàng đổi hàng cũ lấy hàng mới, có nhà đang giăng đèn kết hoa…Trong thành Chiết Mai bị Lý Ngư vừa đấm vừa xoa, buộc dời đi một đám, tỷ như toàn bộ thân quyến tộc nhân của ngũ đại gia tộc, lại có nhiều thương nhân, nông nhân nơi khác tới, dân bộ lạc từ Thổ Phiên điều tới, nơi này rất có không khí con người rồi.
Đến khi lên núi, Độc Cô Tiểu Nguyệt mới nhìn thấy có quân tốt canh gác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây