Sau khi Mộc Ly tắt livestream, đã hơn 12 giờ, đã muộn thế này rồi, nếu không ngủ thì ngày mai sẽ không dậy nổi.
Ngày mai cô còn phải đi bày quầy hàng dưới gầm cầu vượt.
Khoảng 5 giờ sáng hôm sau, Mộc Ly đã thức dậy, cơ thể thiếu ngủ khiến cô cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời.
Cô vẫn còn muốn ngủ tiếp, nhưng mà phải đi bày quầy.
Mấy hôm trước bày quầy chẳng có ma nào ghé, nghe nói buổi sáng sẽ có nhiều người qua lại mua đồ ăn, khi đó đông người hơn có lẽ sẽ có người ghé xem.
Mộc Ly thu dọn đồ đạc, đến chỗ bày quầy từ sớm.
Sau khi bày biện xong, cô gục xuống bàn ngủ bù.
Trong lòng đang nghĩ, vẫn phải nhanh chóng tu luyện đến Trúc Cơ, khi đó sẽ không cần ngủ nữa.
Dọc đường có rất nhiều người đi qua, thấy một cô gái trẻ nằm ngủ ở đó, có chút tò mò liếc nhìn.
Thấy là quầy xem bói, lại thấy người xem bói là một cô gái còn rất trẻ, hầu như mọi người đều lắc đầu rồi bỏ đi.
Vài người lớn tuổi còn thở dài: “Trẻ thế mà đã ra ngoài lừa đảo, đúng là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa mà.”
Mãi đến trưa, Mộc Ly đã đói cồn cào, nhưng vẫn không có ai dừng lại trước quầy hàng của cô.
Ngay khi Mộc Ly chuẩn bị dọn đồ đi về thì hai mẹ con hôm qua xuất hiện, trên tay hai người họ xách lỉnh kỉnh nào túi lớn túi nhỏ.
“Tiểu thần tiên, tiểu thần tiên, đừng đi vội.”
Mộc Ly nhìn hai người mang theo một đống đồ, đến nỗi cô không nhìn thấy mặt họ.
Đằng sau còn có một người đàn ông, trên tay cũng xách nào túi lớn túi nhỏ, hơn nữa nhìn những món đồ này có vẻ khá đắt tiền.
Sau cả núi đồ, cuối cùng mặt của hai mẹ con cũng lộ ra.
Mẹ của Tô nắm chặt tay Mộc Ly, xúc động đến sắp khóc.
“Tiểu thần tiên, thật sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu không có cô, tôi cũng không biết con gái tôi sẽ gặp chuyện gì, hôm qua đi gấp quá, tôi còn chưa trả tiền xem bói.”
Bà ấy vừa nói vừa xúc động, Tô Thanh bên cạnh cũng nhìn Mộc Ly với ánh mắt biết ơn.
Hôm đó, họ đã đến đồn cảnh sát, sau khi xác minh, Tô Thanh tuyệt vọng phát hiện ra những gì Mộc Ly nói hoàn toàn chính xác.
Người bạn trai kiêm sếp của cô ấy thực sự là nhân viên của một tổ chức lừa đảo nào đó ở Myanmar, hơn nữa còn là cấp quản lý.
Cảnh sát treo thưởng rất cao cho việc bắt giữ hắn.
Tới tận một trăm năm mươi vạn tệ, số tiền hắn lừa đảo lên tới ba trăm triệu tệ, còn liên quan đến buôn người.
Sau khi cảnh sát điều tra xong, tối hôm đó đã triệt phá toàn bộ băng nhóm.
Liên quan đến hơn mười người, thậm chí còn có một người là chị gái mà Tô Thanh quen biết từ khi vào công ty.
Bọn chúng cài người vào công ty để ổn định nhân viên, đồng thời tẩy não họ.
Tô Thanh nhớ không nhầm thì lần đầu tiên cô ấy gặp lại bạn trai cũ ngoài giờ làm việc là khi đi bar cùng người chị này.
Nghĩ kỹ lại thấy thật đáng sợ, lúc trước Tô Thanh và bạn trai cũ yêu nhau, cũng là một mắt xích trong kế hoạch của chúng.
“Chị gái, thật sự cảm ơn chị rất nhiều, những kẻ lừa đảo ở công ty chúng tôi đã bị bắt, nếu không có chị, chúng tôi cũng không biết tương lai sẽ ra sao, những món quà này là do nhân viên công ty nhờ tôi mang đến, họ vẫn chưa về nước được, nhưng cũng rất cảm ơn chị.”
Đúng là nên cảm ơn Mộc Ly, nếu không thì cả nhóm sẽ bị bắt hết, bọn họ muốn về nước cũng không dễ dàng như vậy.
Nghe nói hơn năm mươi người mà chúng bán lần trước đến giờ vẫn chưa có ai trở về.
Gia đình của hơn năm mươi người đó đã tiêu tốn rất nhiều tiền của, đến giờ vẫn đang tuyệt vọng chờ đợi ở nhà.