Quý phi vừa đi, Bối Tịnh Sơ đã nghe thấy Tưởng công công bẩm báo quốc sư cầu kiến.
[Ngự Thư Phòng của phụ thân người đến người đi, thật là đông khách mà, chẳng khác gì chợ bán thức ăn cả.]
Hoàng đế cạn lời, bảo Tưởng công công ôm nàng xuống.
Chuyện tiếp theo đây không thể cho nàng nghe được.
Trước lúc Bối Tịnh Sơ được ôm đi, hắn còn không yên tâm dặn dò: “Tìm hai ma ma chơi với công chúa đi, đừng để nàng ngủ nhiều, bằng không buổi tối sẽ khóc quấy.”
Mới qua hai ngày, bạo quân đã bước đầu nắm giữ được kỹ năng nuôi con rồi.
Người tới mặc một bộ đạo bào, râu trắng tóc trắng, thoạt nhìn tiên phong đạo cốt.
“Quốc sư, chuyện của tiểu công chúa thế nào rồi.”
Hắn chỉ yêu cầu Quốc sư bói toán cho Bối Tịnh Sơ, dẫu sao chuyện như nghe được tiếng lòng thật sự quá ly kỳ.
Nhưng hắn cũng không hề đề cập tới chuyện này cho quốc sư biết.
Thuận tiện khảo nghiệm năng lực của quốc sư xem sao, xem ông ta có phải thần côn thật hay không.
Quốc sư vung phất trần, đáp: “Tiểu công chúa tâm linh thuần khiết, dễ bị người ta nhìn trộm.”
Ánh mắt Hoàng đế tối sầm lại, tính được chính xác như vậy sao?
Trước kia hắn vẫn cho rằng lão già này chỉ là mua danh chuộc tiếng, thì ra ông ta thật sự có chút tài năng.
“Thế chuyện này là tốt hay xấu?”
Những chuyện thần kỳ như thế này, hắn rất sợ ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia.
Có điều cho tới hiện tại, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt, hắn đã biết được không ít chuyện mà trước giờ mình chẳng hay biết gì.
Tuy rằng những chân tướng này khiến hắn đi từ cú sốc này tới cú sốc khác.
“Vậy chuyện này là tốt hay xấu?” Hoàng đế hỏi.
Quốc sư vẫn điềm nhiên như cũ, chỉ nói: “Người đến từ nơi khác, như một thanh binh khí, người khéo dùng sẽ làm bị thương người khác, kẻ không khéo sẽ làm bị thương chính mình.”
Hoàng đế hiểu rồi.
“Người đến từ nơi khác, chẳng lẽ nói, tiểu công chúa là tiên nữ hạ phàm ư?”
Quốc sư trầm mặc, ông ta rất muốn nói không phải, nhưng loại chuyện này rất khó nói rõ ràng. Nếu nói là chuyển kiếp thì còn phải giải thích thêm vô số thứ khác, Quốc sư ngại phiền.
Cho nên, Quốc sư lựa chọn im lặng.
Dù sao ông ta cũng là quốc sư, thần thần bí bí một chút mới là bình thường.
Hoàng đế thấy thái độ của quốc sư, nghĩ thầm chắc là thiên cơ không thể tiết lộ, đành cho quốc sư trở về.
Quốc sư rời khỏi Ngự Thư Phòng, trở lại Trích Tinh Lâu của mình.
Cửa vừa đóng, ông ta lập tức tháo râu bạc dán dưới cằm, lột bộ tóc giả và lớp da giả ra, để lộ một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai.
Người đẹp như trích tiên ngả người xuống giường, thở phào một hơi.
Mỗi lần ra ngoài thật phiền phức, sinh mệnh quý ở tĩnh lặng, nằm vẫn là sung sướng nhất.
….
Bối Tịnh Sơ được Tưởng công công ôm đến hậu điện, giao cho ma ma rồi đi mất.
Khi Tưởng công công còn ở đây, hai ma ma kia cung cung kính kính, bày ra dáng vẻ tận hết chức trách của bản thân, nhưng người vừa đi, bọn họ trực tiếp bỏ Bối Tịnh Sơ lên giường rồi ngồi ở một bên tán gẫu.
Bối Tịnh Sơ bị đặt nằm trong tư thế không thoải mái, trẻ con mới sinh chưa bao lâu không có sức lực tự điều chỉnh, chỉ đành ê ê a a nhắc nhở bọn họ.
Một ma ma nhìn thoáng qua, cảm thấy không thành vấn đề, trực tiếp mặc kệ nàng.
Ma ma còn lại chê nàng ồn ào ảnh hưởng đến bọn họ nói chuyện phiếm, mắng một câu: “Con nhãi ranh này ngày nào cũng ồn ào gây chuyện, không ngoan ngoãn chút nào.”
Tiếng mắng của bà ta rất nhỏ, người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Bối Tịnh Sơ nổi giận, giơ nắm tay nhỏ kháng nghị: “A a a a a!”
[Bà mới là nhãi ranh, cả nhà bà đều là nhãi ranh! Chờ ta có thể nói chuyện xem ta xử lý bà thế nào!]
Hoàng đế đi đến hậu điện ôm con về, ai ngờ vừa tới gần đã nghe được một câu như thế.
Hắn dừng bước, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai ma ma kia không ngờ sẽ có người tới nhanh như vậy.
Hai người vội vội vàng vàng bế Bối Tịnh Sơ lên, làm bộ như đang nghiêm túc chơi với tiểu công chúa.
Hành động của bọn họ không có lỗ hổng nào, ngoại trừ tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ: [Vừa rồi còn mắng ta là nhãi ranh rất ghê gớm mà, sao vừa có người tới thì không dám nữa rồi? Có giỏi thì tiếp tục mắng ta đi, đừng có rụt đầu rụt cổ ta xem nào!]