Hắn đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt.
Không muốn thấy nàng thoải mái như vậy, rất muốn cho nàng đi học.
Bối Tịnh Sơ không biết là, chỉ vì nàng xem kịch vui quá hăng say mà giấc mộng nửa đời sau làm đại công chúa ăn uống chơi bời của mình không thể trở thành hiện thực.
Phía dưới, các đại thần tranh luận không dứt, hoàng đế chú ý quan sát, ghi nhớ người của hai phe phái.
Dựa theo nhóc con nói, Lỗ Vương không hy vọng hắn có con để kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Như vậy phe phản đối chính là người của Lỗ Vương rồi.
Về phần phe đề nghị hắn lập trữ quân, đưa ra người được chọn, trung thành với ai không cần nói cũng biết.
Sau khi xác định xong các phe phái, hoàng đế nâng tay lên.
Tưởng công công thấy thế tiến lên, hô lớn một tiếng: “Yên lặng!”
Chờ đại điện yên ắng lại, hoàng đế mới lên tiếng.
Giọng hắn không lớn, trong điện lại trống trải, không cẩn thận lắng nghe sẽ nghe không rõ.
Nhưng các đại thần đứng phía dưới không người nào dám không nghe, ai nấy đều hết sức chăm chú, chỉ sợ nghe lọt một chữ.
“Trung Thư Lệnh.”
“Có thần.”
Trung thư lệnh, là thần tử có vị trí tối cao trong các quan viên có thực quyền.
Phải là tâm phúc của thiên tử mới được ngồi lên vị trí này, cho nên hoàng đế rất thất vọng về ông ta.
“Hoa Nguyên quận vương cho ngươi thứ tốt gì, để ngươi đề nghị cho nhi tử hắn làm trữ quân?”
Trung Thư Lệnh không dám trả lời, lập tức quỳ xuống hô to: “Oan cho thần quá bệ hạ, thần một lòng suy nghĩ cho bệ hạ mà thôi!”
Hoàng đế không cần ông ta trả lời. Chỗ tốt đơn giản chính là hứa sau này trữ quân lên ngôi sẽ phong tước cho con cháu ông ta thôi. Xem ra, làm quyền thần một đời đã không còn thỏa mãn được ông ta, còn tham vọng muốn cho con cháu đời đời hiển hách!
Hoàng đế trầm giọng: “Nể tình công lao trước kia của ngươi, trẫm cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ một lần.”
Trung Thư Lệnh bị dọa vỡ mật, lập tức khấu đầu cảm tạ long ân.
“Thần, khấu tạ bệ hạ!”
Các triều thần thấy vậy thì không dám nhắc đến chuyện lập trữ quân nữa, đảng Lỗ Vương cũng ngậm miệng hẳn.
Hoàng đế bắt đầu cân nhắc chuyện cho Bối Tịnh Sơ đi học. Tuy rằng bình thường các hoàng tử công chúa đều phải ba tuổi mới vỡ lòng, nhưng Sơ Sơ tâm tính trưởng thành, một tuổi vỡ lòng cũng không quá đáng đi?
Ngoài học văn, còn phải tập võ.
Sau khi hạ triều, hoàng đế tới Ngự Thư Phòng, nói với Tưởng công công: “Ngươi gọi Hiền phi tới đây.”
Nghe đến Hiền phi, Bối Tịnh Sơ nhớ lại về nhân vật này.
Thật sự là hình tượng của nhân vật này quá nổi bật.
Hiền phi xuất thân là thứ nữ của một quan văn, ở nhà thường xuyên lục đục với tỷ muội, tranh chấp với nhau những chuyện lặt vặt.
Có một lần, nàng đánh nhau với một tên côn đồ, được một vị tướng quân phát hiện ra nàng có căn cốt tuyệt đỉnh, là kỳ tài võ học hiếm có.
Tướng quân muốn nhận nàng làm đồ đệ, người nhà dĩ nhiên sẽ phản đối. Bọn họ cho rằng một tiểu thư thế gia đi luyện võ là thô lỗ không có văn hóa.
Kết quả Hiền phi phản kháng phụ thân cổ hủ, cắt đứt quan hệ với người nhà, dứt khoát bước lên con đường luyện võ.
Sau khi học thành tài lại được tướng quân đưa vào cung để bảo vệ hoàng đế.
Kết quả đám người nhà thanh cao, chướng mắt hạng võ phu bắt đầu xum xoe nịnh bợ Hiền phi.
Đáng tiếc Hiền phi đã sớm không còn là thứ nữ để mặc người ta vo tròn bóp dẹt nữa.
Hoàng đế cũng biết mục đích Hiền phi tiến cung nên so với phi tử, quan hệ giữa bọn họ càng giống đế vương và thần tử hơn.
“Bệ hạ vạn phúc, không biết người tìm thϊếp thân có chuyện gì?”
Bối Tịnh Sơ cố nghểnh cổ lên xem, một mỹ nhân mày liễu mắt đẹp, yếu ớt mảnh mai đứng ở nơi đó.
Như hoa rọi mặt hồ, liễu rủ trước gió.
Ai có thể nghĩ đến bàn tay giấu dưới ống tay áo rộng thùng thình kia có thể một quyền đánh bay người ta chứ?
Bối Tịnh Sơ tấm tắc thán phục, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“Hiền phi, nàng nói xem, trẻ con mấy tuổi thì bắt đầu tập võ được?”
Hiền phi dày dặn kinh nghiệm đáp: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt.”
Sư phụ luôn tiếc nuối nàng nhập môn quá muộn bị chậm trễ thời gian luyện võ tốt nhất, nếu không thiên hạ không ai đấu lại được nàng.
Nàng mười ba mười bốn tuổi mới bắt đầu học võ mà vẫn có thể luyện tới trình độ có thể tiến cung bảo vệ Hoàng Thượng.