Thái Y Viện.
Một vị ngự y trẻ tuổi đang xử lý dược liệu.
Vốn dĩ loại chuyện lặt vặt này nên để dược đồng làm, nhưng mấy ngày trước dược đồng của hắn mới bất cẩn té ngã.
Hắn tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, các ngự y khác đều có hai ba dược đồng, nhưng Thái Y Viện chỉ phân cho hắn một dược đồng mà thôi.
Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể tự mình làm.
Cho dù hắn tự nhận tài hoa không thua người khác, đáng tiếc giới y học lấy kinh nghiệm nhìn người, có thiên phú đi nữa cũng phải tích lũy mới được.
Trừ phi được quý nhân thưởng thức.
Song, thế gian này không thiếu Thiên Lý Mã, chỉ là Bá Nhạc khó tìm.
“Thẩm thái y ở đâu?”
Các thái y đều ngẩng đầu nhìn qua.
“Đây không phải là Tưởng công công sao? Ngài tìm ai vậy? Bệ hạ cho truyền à?” Một vị thái y già tới nghênh đón.
Người ở ngự tiền của bệ hạ, cho dù chỉ là hoạn quan bọn họ cũng phải nịnh bợ ba phần.
“Bệ hạ cho mời một vị thái y họ Thẩm.”
“Thái y họ Thẩm?” Người nọ sửng sốt, Thái Y Viện bọn họ có thái y nào họ Thẩm sao?
Thấy thái y già không nói lời nào, Tưởng công công có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ Thái Y Viện không có thái y họ Thẩm sao? Vậy thì không được, đây chính là thánh chỉ.
Hôm nay dù có phải bắt một người sửa họ tại chỗ cũng phải mang về một vị thái y họ Thẩm.
Ở trong góc, Thẩm thái y do do dự dự giơ tay: “Công công tìm ta sao?”
Hắn không chắc chắn lắm, Hoàng Thượng tìm người xem bệnh, nên tìm thái y lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú, không nên tìm hắn mới phải.
“Ngươi là Thẩm thái y sao?”
Hắn gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi, đi theo ta.”
Tưởng công công dẫn người tới Tuyên Thất Điện.
“Bệ hạ, Thẩm thái y tới rồi.”
Lần đầu tiên diện thánh, Thẩm thái y cực kỳ cẩn trọng.
“Ngươi tới xem bệnh cho tiểu công chúa đi.”
Viện trưởng đứng ở một bên len lén bĩu môi. Bệ hạ không tin ông ta, lại đi tìm một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa tới xem bệnh, đúng là quá hồ đồ mà.
Thẩm thái y bắt mạch xong, lại quan sát sắc mặt Bối Tịnh Sơ, cuối cùng hỏi: “Xin hỏi tiểu công chúa gần đây đã ăn những gì?”
Hoàng đế trả lời: “Chỉ uống sữa của nhũ mẫu.”
“Có thể lấy một ít sữa tới cho thần quan sát được không?”
Viện trưởng xen mồm hỏi: “Sao nào, chẳng lẽ Thẩm thái y kiểm tra ra tiểu công chúa mắc bệnh gì rồi sao?”
Viện trưởng cảm thấy hắn đang cố tình ra vẻ cao thâm, chút mánh lới này mà cũng dám bày ra trước mặt bệ hạ, không sợ rơi đầu sao.
“Trước khi thấy được sữa, thần cũng không dám phán bừa.”
Viện trưởng “hừ” một tiếng.
“Còn tưởng đâu ngươi nhìn ra được cái gì rồi cơ, thì ra chẳng nhìn ra cái gì cả, còn bày đặt ra vẻ cao thâm.”
Thẩm thái y nhíu mày, đáp: “Muốn xem tiểu công chúa trúng độc gì thì phải thấy được đồ có độc mới có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác, chỉ căn cứ vào mạch tượng trực tiếp kê đơn mới là hành vi vô trách nhiệm.”
“Cái gì? Trúng độc!”
[Cái gì? Trúng độc!] Giọng nói của hoàng đế và tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ đồng thanh vang lên.
[Cung đấu còn phải đấu từ trong nôi sao? Bản công chúa còn chưa được nửa tháng tuổi nữa, tại sao lại phải trải qua chuyện này! Thật quá đáng, đến tột cùng là điêu dân nào muốn hại bản công chúa!]
Viện trưởng càng không tin: “Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đấy?”
Thẩm thái y hoang mang: “Thì là trúng độc đó, viện trưởng ngài không chẩn ra sao?”
Viện trưởng lại cảm thấy đối phương đang châm biếm mình, lập tức phản bác: “Thân thể trẻ sơ sinh làm sao chịu nổi chất độc chứ, nếu công chúa trúng độc thì làm sao có thể sống đến bây giờ được?”
“Độc mà tiểu công chúa trúng phải cực kỳ nhẹ, cho nên khó có thể nhìn ra, triệu chứng cũng chỉ là đau bụng. Một lần hai lần không thành vấn đề, nhưng thời gian dài dùng thuốc độc thì sẽ c.h.ế.t yểu.”
Viện trưởng còn muốn phản bác thì Tưởng công công đã bưng một bát sữa tới.
Thẩm thái y chấm ngón tay nếm thử: “Hồi bẩm bệ hạ, quả thật là độc, nhưng liều lượng rất nhỏ. Nếu để thêm một lúc nữa, độc tố trong cơ thể sẽ bị bài xuất ra ngoài, có kiểm tra ra cũng không ra được gì.”
Viện trưởng không tin, đẩy hắn ra, bưng lấy bát sữa: “Để ta thử xem.”
Sau khi nếm thử một ngụm, ông ta ngã ngồi trên đất.
Xong rồi xong rồi, tiểu công chúa thật sự bị trúng độc, thế mà ông ta lại không nhìn ra.
“Mau đi kê thuốc cho tiểu công chúa.”