Hoàng đế đã nhịn hắn đủ lắm rồi, thừa dịp này xử hắn luôn để trừ hậu hoạn.
Hoàng đế đang nghĩ ngợi thì nghe được tiếng lòng của khuê nữ:
[Chậc chậc, tiếc ghê, Lôi tướng quân này là một vị tướng trung thành và tận tâm, chỉ bởi vì tính đa nghi của phụ thân mà bị lăng trì xử tử. Nếu hắn không chết, giang sơn của phụ thân còn có thể gắng gượng thêm một thời gian.]
Đầu ngón tay hoàng đế mất khống chế, bóp chặt khiến tấu chương nhăn lại.
Cái tên Lôi Ninh này trông thế nào cũng giống loạn thần tặc tử, hoàng đế không tin hắn là trung thần.
Thần tử trung thành chân chính sẽ không khiêu chiến quyền uy của quân chủ.
Hoàng đế có chút hoài nghi, những sự kiện mà nhóc con nhìn thấy trước thật sự sẽ xảy ra sao?
“Trẫm đã biết.”
Chờ các đại thần đi rồi, hắn bế Bối Tịnh Sơ lên, đuổi luôn cả đám cung nhân trong Ngự Thư Phòng, bao gồm Tưởng công công ra ngoài hết.
Sau đó, hắn làm bộ như chơi đùa với con nít, lầm bầm lầu bầu dạy dỗ nàng:
“Sơ Sơ, con có nghĩ Lôi tướng quân này là trung thần không?”
[Đương nhiên, có viết rồi, người ta là võ tướng trung thành nhất dưới trướng của ngài, hơn nữa năng lực hàng đầu. Chỉ bởi vì lòng nghi ngờ của ngài quá nặng mà khiến người ta c.h.ế.t oan.]
Hoàng đế không giận, điều nhóc con nói là thật.
Hắn đúng là người có lòng nghi ngờ nặng, nhưng lòng nghi ngờ không nặng làm sao ngồi vững được trên long ỷ.
Hắn giải thích: “Hắn có trung thành hay không thật ra không quan trọng.”
“A?” Bối bảo bảo phát ra giọng sữa tỏ ý thắc mắc.
“Thân làm hoàng đế, trẫm không có tinh lực quản đám quan viên của mình có trung thành hay không. Trên đời này lòng người là thứ khó dò nhất, cũng không ổn định nhất. Hôm nay là trung thần, ngày mai cũng có khả năng bị kẻ khác xúi giục, trừ khi có thuật đọc tâm.”
Nói tới đây, hoàng đế im lặng một lát, hiện tại hắn quả thật có thể nghe được nội tâm của một người.
“Cho nên, hoàng đế chỉ cần bảo đảm thuộc hạ không uy hϊếp được ngôi vị hoàng đế của mình, đây chính là suy nghĩ của mọi vị đế vương.”
[Không hổ là lão âm hiểm, tim đen thùi lùi luôn.]
Nhóc con vô lương tâm.
Vừa rồi không biết là ai nghĩ ra cách dùng dạ minh châu ám sát người đấy nhỉ.
Nếu ta là lão âm hiểm, con chẳng phải là tiểu âm hiểm đó ư?
Ừm... Không hổ là con hắn, di truyền rất tốt.
“... Trẫm làm những chuyện này cũng không hoàn toàn là vì long ỷ của mình. Nếu như bị mất nước, cùng lắm thì c.h.ế.t mà thôi, nhưng những tông thất khác, đặc biệt là các hoàng tử công chúa của trẫm sẽ bị làm nhục, không một ai có thể có kết cục tốt.”
Bối Tịnh Sơ bừng tỉnh: [Có lý! Ủa nhưng mà vì sao phụ thân lại nói với ta những chuyện này? Ngài cảm thấy ta có thể nghe hiểu sao?]
Bối Tịnh Sơ hoài nghi, híp mắt dò xét.
Hoàng đế vội sửa miệng:
“Nỗi khổ trong lòng trẫm không ai hay biết, dù sao tâm tư đế vương không thể để người ta thăm dò được, cũng chỉ có thể nói với nhóc con nghe không hiểu tiếng người như con mà thôi.”
Bối Tịnh Sơ giận tới mức tóc tơ cũng xù lên.
“A a a a a!”
[Ngài mới nghe không hiểu tiếng người, cả nhà ngài đều nghe không hiểu tiếng người!]
Hoàng đế: Đứa nhỏ ngốc này, sao lại mắng cả mình vào trong thế?
Ông duỗi tay vuốt lại tóc cho Bối Tịnh Sơ.
Ông vẫn chưa tin, lòng tạo phản của Lôi Ninh đã sớm lộ ra ngoài, trung thần lương tướng nhà ai lại đi kéo bè kết cánh như vậy.
Vậy thì cứ nhìn thử xem, đến tột cùng là khuê nữ tiên đoán tương lai chính xác, hay phán đoán của hắn đúng.
Không lâu sau, Lôi tướng quân được triệu vào Ngự Thư Phòng.
Thần tử trước khi vào Ngự Thư Phòng đều phải cởi áo giáp và vũ khí.
Ám vệ đều đã mai phục sẵn ở những góc tối xung quanh, phàm là Lôi Ninh đi nhầm một bước, nói sai một chữ, chờ đợi hắn chính là kết cục y như trong nguyên tác.
Nhưng may mắn là lần này hoàng đế đã cho hắn một cơ hội chứng minh bản thân.
“Thần Lôi Ninh, tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an.”
Hoàng cho hắn bình thân.
“Lôi ái khanh, việc của Kim Ngô Vệ, trẫm quyết định chuyển giao cho người khác, không cần phiền đến khanh nữa.”
Hoàng đế đang chờ hắn phản bác lại. Đại tướng quân Kim Ngô Vệ là chức vị quan trọng cỡ nào, trực tiếp nắm giữ mạch m.á.u của cả Kinh Thành, võ tướng có lòng làm phản sao có thể bỏ qua được.
Quả nhiên, Lôi tướng quân khó xử nhíu mày: “Nhưng mà...”