Tiểu Bình An

Chương 32:

Chương Trước Chương Tiếp

Câu nói này như nói trúng tim đen, Phùng phu nhân quả thực đã xúi giục Tiết Tĩnh An, bà biện minh: “Dù sao thì, chuyện này cũng chỉ dừng lại ở lời nói, sao lại có thể làm tổn hại danh tiếng người khác như vậy chứ!”

Tần lão phu nhân nghĩ, người không ai hoàn hảo, Phùng thị dù có ngàn điều tốt, cũng mắc sai lầm vì quá quan tâm.

Bà cụ nghiêm mặt, hỏi Phùng phu nhân: “Bây giờ con muốn làm gì?”

Phùng phu nhân cuối cùng cũng nói ra mục đích: “Mẫu thân, con muốn ngày mai vào cung, để Hoàng hậu nương nương phân xử...”

Lần này, Tần lão phu nhân trầm giọng: “Để nương nương phân xử, con nghĩ bà ta sẽ phạt cháu gái mình sao? Cùng lắm là nói vài câu, giữ thể diện rồi thôi.”

Những ngày trước, hễ Tần lão phu nhân dùng giọng điệu này, Phùng phu nhân nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng nghe mắng.

Nhưng hôm nay, bà lại gan to bằng trời, nói: “Vậy cứ để chuyện này trôi qua như vậy sao? Bình An cũng là cháu gái của mẫu thân, nương nương che chở cháu gái mình, tại sao mẫu thân lại không che chở cháu gái mình?”

Tần lão phu nhân vỗ bàn, lấy lại uy nghiêm: “Hồ đồ!”

Phùng phu nhân vội vàng cúi đầu, lời bà nói đã quá phận, đáng bị mắng.

Tần lão phu nhân: “Sao con lại không nhẫn nại được như vậy! Hiện tại chỉ có một bộ y phục, lại không có nhân chứng, con ham vui nhất thời, làm ầm ĩ lên, công phủ có thể chiếm được lợi ích gì?”

Phùng phu nhân tự biết mình sai, nói: “Con dâu, con dâu...”

Không ngờ, Tần lão phu nhân không tiếp tục mắng bà , mà lại chuyển giọng: “Ngày mai, con vẫn phải vào cung.”

Phùng phu nhân ngẩng đầu, không hiểu: “Chuyện này...?”

Tần lão phu nhân: “Con vào cung, cảm tạ Hoàng hậu nương nương, quận chúa điện hạ đã ban thưởng y phục, rồi nói: Y phục cung nữ là kiểu mẫu trong cung, vốn không nên mang ra khỏi cung, nếu lưu lạc ra ngoài, công phủ muôn phần có lỗi, công phủ sẽ cắt y phục rồi cất giữ, mong nương nương đừng trách tội.”

Phùng phu nhân suy nghĩ kỹ, suýt nữa thì vỗ tay!

Lời này thật sự cung kính đến mức không chê vào đâu được, lễ nghi không thiếu một chút nào, nhưng ẩn ý bên trong mới là mấu chốt, trực tiếp nhắm vào điểm yếu của trung cung:

Y phục cung nữ có thể ra khỏi cung, chính là sự sai sót trong việc quản lý của các cung! Hôm nay chỉ là một bộ y phục, ngày sau, ai ai cũng mang đồ ra khỏi cung thì còn ra thể thống gì?

Hoàng hậu nương nương quản lý lục cung lại để xảy ra sai sót như vậy, còn là công phủ âm thầm xử lý dùm, vậy thì bà ta không thể quá bênh vực Ngọc Tuệ, ít nhiều cũng phải phạt nàng ta, lại còn phải cảm kích công phủ làm việc chu đáo.

Phùng phu nhân mừng rỡ, đáp: “Quả thật là con dâu hồ đồ, mẫu thân dạy dỗ đúng lắm!”

Bà lại nghĩ, lão phu nhân trước đó còn nói sợ Bình An ở quê nhà dưỡng thành những thói quen xấu, nhưng bây giờ xem ra, ít nhất bà cụ cũng hài lòng với Bình An.

Trước đây, trong nhiều trường hợp, các cô nương của Vĩnh quốc công phủ không phải là chưa từng chịu thiệt thòi, nhưng lão phu nhân chưa bao giờ bày mưu tính kế cho các cô nương.

Cũng không phải vì Tĩnh An, Thường An là con thứ, trong gia tộc lớn, con thứ và con vợ cả đều phải được nuôi dạy tử tế, giống như quận chúa đã nói trước đây, đích nữ khi dễ thứ nữ là hành vi của các tiểu môn tiểu hộ.

Phùng phu nhân lại nghĩ đến mấy lần trước, lão thái thái thậm chí còn đọc kinh cho Bình An, Bình An ngủ quên ở đó, bà cụ cũng không hề tức giận!

Bà cuối cùng cũng nhận ra, chắc là Bình An đã lọt vào mắt xanh của lão thái thái rồi đây mà.

Nhớ đến việc vừa rồi mình đã phản bác lão thái thái, Phùng phu nhân có chút tự trách, may mà lão thái thái không truy cứu, nếu không bà sẽ khó chịu lắm.

...

Ngày hôm sau, không lâu sau khi Bình An vào cung, Phùng phu nhân thay bào phục thêu kim tuyến vân hà khổng tước, đội mũ cáo mệnh bằng vàng, rồi đưa thiếp mời vào cung.

Trương hoàng hậu lớn hơn Phùng phu nhân mười tuổi, hai người trước đây rất hợp nhau.

Mười mấy năm trước, từ khi Vạn Tuyên đế được phong vương vẫn luôn ở Giang Tây, rất ít khi vào kinh, Trương hoàng hậu cũng chỉ đến kinh thành một lần khi thành hôn với Vạn Tuyên đế.

Đợi đến khi tiên đế không có con nối dõi, Vạn Tuyên đế được triệu vào kinh, Trương hoàng hậu ở Thịnh Kinh xa lạ, bị bó tay bó chân.

Các quý phu nhân trong kinh trước mặt thì cung kính, gọi bà ta là Thái tử phi, sau lưng lại ngấm ngầm cười nhạo Trương hoàng hậu, chẳng qua là vận may tốt, một bước lên mây, chỉ tiếc là không có phong thái của phượng hoàng.

Phùng phu nhân lại hào phóng, dẫn dắt Trương hoàng hậu hòa nhập vào giới quý phu nhân trong kinh, tránh được rất nhiều chuyện mất mặt.

Vì vậy, hai người tâm đầu ý hợp, như bạn vong niên, cho đến bảy tám năm trước, khi có tin đồn Thái tử không có hy vọng kế vị, phải trả lại quyền hành cho Dự vương, thì mối quan hệ giữa hai người mới lạnh nhạt dần.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)