Tiểu Bình An

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

...

Tri Hành điện.

Từ khi Đại Thịnh định đô ở Thịnh Kinh, thành lập triều đình, Tri Hành điện đảm nhiệm chức trách giáo dục hoàng tử, hoàng tôn. Đáng tiếc đến đời tiên đế, dưới gối không con cái, vốn tưởng truyền lại cho Vạn Tuyên đế là được rồi, nào ngờ tạo hóa trêu ngươi, cháu của Vạn Tuyên đế, cũng đều là nữ nhi.

Vì vậy, hiện nay trong Tri Hành điện, không có hoàng tử mà chỉ có hoàng nữ, hoàng tôn nữ, cho nên cũng không cần phải tách nam nữ ra.

Còn về Dự vương Bùi Thuyên, hắn chưa bao giờ sống trong cung, không vào Tri Hành điện, nhưng việc vỡ lòng dạy dỗ của hắn lại được dạy dỗ bởi đại học sĩ Văn Uyên các, là độc nhất vô nhị ở Đại Thịnh.

Cũng khó trách Nguyên Thái phi lại dùng câu “Luận việc làm không luận tâm” để đánh giá Vạn Tuyên đế.

Lúc này, Tiết Tĩnh An đang đứng ở cửa, nàng ta lo lắng đi đi lại lại, Bình An bị Hoàng hậu gọi đi, đã qua một tuần hương rồi, sao vẫn chưa quay lại?

Tiết Thường An bình tĩnh hơn tỷ tỷ, nàng ta tháo chiếc vòng tay đang đeo trên tay, định đưa cho cung nữ, để cung nữ đi dò la xem rốt cuộc là chuyện gì, nếu Bình An xảy ra chuyện trong cung, nàng ta không dám tưởng tượng trong nhà sẽ trách nàng ta và Tĩnh An như thế nào.

Từ Mẫn Nhi an ủi: “Dù sao cũng là ở trong cung, có lẽ lạc đường rồi chăng?”

Đương nhiên, Ninh quốc công phủ có chút quan hệ trong cung, nhưng nàng ta không nhắc đến, không cần thiết phải vì chuyện này mà động đến những mối quan hệ đó, cho nên lời an ủi này, nghe có vẻ hời hợt.

Lúc này, thái giám lại khiêng kiệu của Bát công chúa đến.

Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An và Từ Mẫn Nhi theo cung quy, khom người hành lễ, nói: “Công chúa kim an.”

Bát công chúa: “Miễn lễ.”

Bát công chúa Bùi Mẫn Quân mười ba tuổi, không phải do Hoàng hậu sinh ra, mẫu phi của nàng ta có phân vị không thấp, sau bốn tuổi, nàng được nuôi dưỡng ở cung Hoàng hậu.

Nàng ta là con út của Vạn Tuyên đế nên rất được đế hậu yêu thương, sáng nay cùng Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung gặp các phi tần cho nên đến muộn hơn mọi ngày.

Nàng ta nhìn ba người, nghi hoặc: “Chỉ có ba người thôi sao?”

Tiết Thường An nói: “Gia tỷ của thần nữ là Bình An, đứng thứ hai trong nhà, vừa rồi bị Hoàng hậu nương nương gọi đi...”

Bùi Mẫn Quân: “Bình An? Ta từ chỗ mẫu hậu đến, không thấy gương mặt lạ nào cả.”

Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An giật mình, hỏng rồi, không phải Hoàng hậu gọi người, vậy chắc chắn là có người muốn hãm hại Bình An!

Lại nghe Ngọc Tuệ Quận chúa cười nói: “Cô mẫu, Tiết Bình An kia chắc là chưa từng thấy sự xa hoa trong cung, ngay cả y phục của cung nữ cũng thấy là đồ tốt, nên bị mê hoặc rồi.”

Đây là đang mỉa mai Bình An từ dưới quê lên, cho dù khí chất dù tốt đến đâu thì kiến thức cũng có hạn.

Từ câu “y phục của cung nữ” của nàng ta, Tiết Thường An liền đoán được, Bình An chắc chắn là bị người của Quận chúa lừa đi thay y phục cung nữ rồi.

Một thiên kim tiểu thư của công phủ, vào cung làm thư đồng vốn là vinh dự lại đi thay y phục cung nữ, ngược lại trở thành sự sỉ nhục lớn, nếu truyền ra ngoài cũng sẽ khiến Tiết gia mất mặt.

Tiết Tĩnh An không nhạy bén như Tiết Thường An, cũng có dự cảm không lành, trong lúc nóng vội, nàng ta nói với Bát công chúa: “Điện hạ, xin điện hạ tìm giúp muội muội của thần nữ.”

Bùi Mẫn Quân liếc nhìn Ngọc Tuệ Quận chúa.

Nàng ta tuổi nhỏ nhất trong số những người ở đây, nhưng bối phân cao, sống lâu trong cung, ít nhiều cũng đã thấy qua một số thủ đoạn bẩn thỉu, làm sao không đoán đượcvlà Ngọc Tuệ đang giở trò.

Dù sao cũng là thiên kim Tiết gia, nàng ta liền gọi cung nữ bên cạnh: “Đi tìm Tiết nhị ở gần đây...”

Lời còn chưa dứt, liền thấy một đại cung nữ của Thượng Y cục bước qua cửa lớn Tri Hành điện, nhìn kiểu dáng y phục, cũng là nhân vật có mặt mũi trong cung.

Đằng sau nàng ta, dẫn theo một thiếu nữ cao ráo, thanh tú,

Đại cung nữ đi trước đến trước mặt Bát công chúa vài bước, hành lễ: “Công chúa điện hạ, Tiết nhị cô nương đến rồi.”

Mấy người trong Tri Hành điện nhìn về phía người đến, đều sững sờ.

Liền thấy thiếu nữ chải búi tóc Triều Vân kế, cài trâm bạch ngọc lưu ly, mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt thêu hoa hải đường, váy dài màu xanh ngọc thêu bướm bằng chỉ vàng, non nớt như nụ hoa mới nở, rõ ràng là xinh đẹp, nhưng cũng thanh tao thoát tục, khí chất cao quý.

Từ Mẫn Nhi bỗng nhiên hối hận vì đã mặc bộ y phục này, trông chẳng khác nào Đông Thi bắt chước Tây Thi, còn nụ cười chế giễu của Ngọc Tuệ thì cứng đờ nơi khóe miệng.

Bùi Mẫn Quân đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng vẫn cảm thấy trước mắt sáng ngời, nàng ta mỉm cười: “Vị này chính là Bình Anh của Tiết gia sao, đến được là tốt rồi, ta vừa định đi tìm.”

Trong lòng Bình An vẫn còn nhớ đến dải ruy băng đỏ, đó là món đồ trang trí tóc mà nàng thích nhất.

Cuối cùng, nó vẫn bị Dự vương lấy mất.

Không chỉ vậy, hắn còn lấy đi hai lá vàng nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)