Dự vương tuy không đến, nhưng cũng có chút bày tỏ, đó là, vương phủ đưa đến một tấm bình phong mười hai cánh bằng gỗ tử đàn chạm trổ trăm chim về tổ.
Phùng phu nhân thầm nghĩ cũng coi như có lòng, chỉ là, nếu thật sự có lòng, thì hôm nay nên đến tham dự.
Thôi vậy, bà kìm lại nụ cười, đã nói đến Dự vương, vậy thì cũng nên để Bình An đi gặp những cô nương kia, sau này ở kinh thành rồi cũng sẽ thường xuyên gặp mặt nhau.
Phùng phu nhân mỉm cười nói với Bình An: “Ta không giữ con nữa, đi chơi với các cô nương cùng tuổi với con đi, Thải Chi, lại đây.”
Thải Chi đáp “Vâng“.
Bình An cũng không muốn ở lại đình giữa hồ nữa, họ thật sự là người tốt, cho nàng rất nhiều thứ tốt, nên nếu nàng ở lại thêm chút nữa, sẽ vét sạch đồ tốt trên người họ mất.
Vẫn phải chừa lại cho họ một chút chứ.
Lễ gặp mặt mà phu nhân cho, đã bị Thanh Liên thu lại, những thứ này đều là tài sản riêng của Nhị cô nương, phải đăng ký vào kho.
Bình An cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nàng rời khỏi đình giữa hồ, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An đang đợi nàng ở ngã ba đường nhỏ.
Ba người cùng nhau đi về phía bờ đông.
Bờ đông, các nàng nương đều đứng dậy, nhìn Bình An.
Vừa rồi nhìn từ xa, họ đã thấy nàng có khí chất đặc biệt, chắc chắn là một mỹ nhân, đợi đến khi nàng đến gần, các cô nương đều không nói nên lời.
Còn có người thầm may mắn, may mà mình không phải là tỷ muội với Tiết Bình An, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An trước đây cũng đoan trang xinh đẹp, như khi so với Tiết Bình An lại chẳng là gì cả!
Sắc mặt Ngọc Tuệ quận chúa hơi thay đổi, nàng ta vốn định lấy chuyện Bình An ở quê mười năm để dìm hàng nàng, không ngờ chiêu này lại không có tác dụng.
Nếu nàng ta còn nói nàng đến từ dưới quê, sẽ chỉ khiến người ta càng thêm khâm phục nàng, ở quê mười năm, lại có khí chất như vậy.
Ngọc Tuệ liếc nhìn Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An, nàng ta phe phẩy quạt tròn, trong lòng đã có chủ ý.
Lúc này, các cô nương vây quanh Bình An, tự giới thiệu tuổi tác, rồi gọi tỷ tỷ muội muội một vòng.
Bình An đếm đếm, bỗng dưng có thêm năm người muội muội.
Muội muội thật tốt.
Mắt nàng sáng long lanh, niềm vui dâng trào trong lòng, mấy cô nương nhỏ tuổi hơn Bình An bị nàng nhìn như vậy thì có chút đỏ mặt, cũng không hiểu sao lại mỉm cười theo.
Không khí nhất thời hòa hợp, Tiết Tĩnh An cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hơi thở này cũng thở ra sớm quá, ngay sau đó, liền nghe Ngọc Tuệ quận chúa nói: “Bình An muội muội đúng là thích náo nhiệt, chỉ là hai vị tỷ tỷ của muội, chưa chắc đã thích muội đâu.”
Lời này thật sự sắc bén, mọi người không tiện lên tiếng, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa Tiết Tĩnh An, Tiết Thường An, và Bình An mới gặp hôm nay.
Lời của Ngọc Tuệ hơi dài, Bình An chỉ nghe được một nửa, nàng hơi nghiêng đầu, nhìn nàng ta với vẻ nghi hoặc.
Sắc mặt Tiết Tĩnh An hơi tái, Tiết Thường An tính tình nóng nảy hơn, đáp lại: “Quận chúa có ý gì?”
Bình An nghĩ, xem ra Thường An cũng không hiểu.
Ngọc Tuệ không tiếp lời nàng ta, mà tiếp tục khiêu khích: “Đừng nói tỷ tỷ không dạy muội, đối với những người như họ, phải dùng thủ đoạn cứng rắn, nên đàn áp thì phải đàn áp, nếu không họ sẽ không tìm được đúng vị trí của mình đâu.”
Lần này, Bình An đã hiểu.
Còn Tiết Tĩnh An mấp máy môi, nàng ta luôn tự coi mình là trưởng nữ, Ngọc Tuệ chính là đang mỉa mai nàng ta khién nàng nghẹn lời ta, lại nhìn sang những khuê tú trước đây thân thiết với mình, nhưng họ lại đều tránh né ánh mắt của nàng ta.
Có một khoảnh khắc, Tiết Tĩnh An thật sự muốn tìm một cái cột, đâm đầu vào cho xong.
Tiết Thường An cũng định mở miệng mấy lần, nhưng lại do dự, rồi im lặng.
Trong lòng Ngọc Tuệ khá đắc ý, lời này bề ngoài là đang làm nhục Tĩnh An và Thường An, đồng thời cũng đang chế giễu gia phong Vĩnh quốc công phủ không tốt, tỷ muội bất hòa.
Tiếp theo, dù Tiết Bình An này có giải thích thế nào về việc tỷ muội của mình tốt bụng ra sao, gia phong đoan chính thế nào, cũng không thể giải thích được, dù sao chuyện nội bộ Tiết gia, ai mà biết rõ được đây.
Có lẽ chưa đến hai ngày, khắp kinh thành sẽ rỉ tai bàn tán về chuyện gia phong Tiết gia, Tiết gia sẽ mất mặt chết mất.
Khí chất của Bình An tốt thì đã sao, dù sao cũng từ nông thôn trở về, chắc chắn sẽ không ứng phó được tình huống này.
Ngọc Tuệ cong khóe môi, vừa định nói thêm một câu, thì lúc này, Bình An lên tiếng.
Nàng không hay nói, do nói câu dài một chút nên có chút chậm rãi, giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại: “Họ, là tỷ tỷ, và muội muội của ta.”
Tiết Tĩnh An nhìn Bình An với đôi mắt ngấn lệ, Tiết Thường An cũng ngẩn người.
Ngọc Tuệ: “Hừ, vậy càng phải đề phòng chứ.”
Bình An nhìn Ngọc Tuệ, đáy mắt trong veo như bầu trời sau cơn mưa, nàng mang theo vẻ nghi hoặc và ngạc nhiên chân thành, hỏi: “Ở nhà, cô đối xử với tỷ tỷ, muội muội mình như vậy sao?”