Tiệc tẩy trần được chia ra nam nữ chỗ riêng, tiền viện giao cho Tiết Hãn và mấy người lo liệu, hậu viện thì do Phùng phu nhân tiếp đãi khách nữ, người đến đều là những phu nhân quyền quý, mang lễ đến cửa, trông vô cùng náo nhiệt.
Bời vì nói với bên ngoài là Bình An dưỡng bệnh ở dưới quê, nên cho dù các phu nhân có đoán được nội tình từ biến cố năm xưa, cũng không tiện nói thẳng ra.
Chỉ là, trong lòng họ không khỏi tưởng tượng, một tiểu thư khuê các đã ở dưới quê mười năm, cho dù thế nào cũng sẽ bị lây nhiễm chút khí chất quê mùa.
Không chỉ riêng họ nghĩ vậy, mà không ít các cô nương nhà khác cũng có cùng suy nghĩ này:
“Nói là đạo sĩ bảo nàng ấy ở quê dưỡng bệnh, ai biết sự thật thế nào.”
“Hôm nay Dự vương không đến, có phải là cũng bất mãn...”
“Suỵt, Ngọc Tuệ quận chúa đến rồi.”
Ngọc Tuệ quận chúa là hoàng tôn nữ của đông cung, phụ thân nàng ta là Thái tử, còn mẫu thân là Thái tử phi, thân phận vô cùng tôn quý, hôm nay nàng ta mặc một bộ váy thêu kim tuyến, hơi ngẩng cằm, dùng khóe mắt liếc nhìn các quý nữ một lượt.
Các cô nương vội vàng hành lễ: “Quận chúa.”
Ngọc Tuệ quận chúa đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi vừa mới nói chuyện về Bình An?”
Một cô nương lợi cười nói: “Vâng ạ, đang nói về dáng vẻ của Bình An cô nương mười năm trước, năm đó nàng ấy đã xinh đẹp rồi, bây giờ không biết thế nào nữa.”
Phần lớn các cô nương đều trên mười ba tuổi, có người vẫn còn nhớ Bình An mười năm trước.
Ngọc Tuệ cười cười, nói: “Còn có thể thế nào nữa, người ở đâu thì có đặc điểm ở nơi ấy, lớn lên ở dưới quê, có chút quê mùa thì cũng có gì lạ đâu.”
Các cô nương: “Quận chúa thật biết nói đùa.”
Ngọc Tuệ đương nhiên không nói đùa, chỉ là, dù nàng ta có nói khó nghe hơn nữa, thì những cô nương này cũng phải nịnh nọt nàng ta, tìm cách cho nàng ta xuống nước.
Đương nhiên, bản thân nàng ta là rõ ràng nhất, bất kể làm gì cho Hoàng tổ phụ và thế nhân xem, thì Dự vương phủ chính là kẻ thù lớn của cha nàng ta, thậm chí là của đông cung, đông cung và Dự vương phủ, vốn là sống chết không đội trời chung.
Trước đây nàng ta cứ tưởng Tiết Tĩnh An sẽ là Dự vương phi, nên nàng ta đã khiến cho Tiết Tĩnh An mất mặt không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào Tiết Tĩnh An cũng chỉ có thể câm nín chịu đựng, nếu đổi lại là Tiết Bình An, nàng ta cũng sẽ làm như vậy.
Bỗng nhiên, có người nói: “Đến rồi.”
Thì ra là Phùng phu nhân dẫn Bình An đến giới thiệu với mọi người.
Các cô nương chưa xuất giá thì uống trà ngắm hoa ở bờ đông hồ Ninh Thúy, còn các phu nhân thì ở đình giữa hồ.
Mọi người đều tập trung tinh thần, nhìn sang, chỉ thấy Phùng phu nhân mặc một bộ y phục lộng lẫy, dẫn đầu dắt một thiếu nữ chậm rãi bước vào trong đình giữa hồ.
Có người khó hiểu: “Đâu rồi, sao ta không thấy?”
“Cô còn nhìn về phía sau làm gì, chính là người mà Vĩnh quốc công phu nhân đang dắt kìa!”
“Là nàng?”
Họ đều sững sờ, người đó lại là Tiết Bình An?
Trong đình giữa hồ, Phùng phu nhân dẫn Tiết Bình An đến gặp các phu nhân: “Bình An, đây là Ninh quốc công phu nhân, hồi con còn nhỏ, bà ấy còn bế con đấy.”
Các phu nhân nhìn thấy Bình An, trong lòng đều không khỏi cảm thán: Trước đây không phải là chưa từng gặp mỹ nhân, nhưng hôm nay mới thật sự là mở mang tầm mắt!
Đương nhiên, ở tuổi của họ, nhìn người càng xem trọng duyên phận, đứa trẻ này như một khối ngọc bích thuần khiết, lại như đứng trên vạn vật, cả người toát ra khí chất tiên tử, thật sự là hiếm có.
Chỉ một cái nhìn, không ít phu nhân lập tức quên mất nàng lớn lên ở dưới quê.
Ninh quốc công phu nhân chính là một trong số đó.
Bà ấy nắm lấy tay Bình An, càng nhìn càng thích: “Đứa bé này, thật xinh đẹp! Ta thấy con bé cũng không khác hồi nhỏ lắm, đúng là thành tiên nữ rồi!”
Bình An nhìn bà ấy chớp mắt.
Thường xuyên có người khen nàng xinh đẹp, nàng biết mình xinh đẹp, nên cũng không thấy lạ.
Tuy nhiên, Ninh quốc công phu nhân lại càng cảm thấy nàng không quan tâm hơn thua, bà ấy đã chuẩn bị quà từ trước, nhưng vẫn không nhịn được, tháo chiếc vòng tay phỉ thúy bảo trên tay rồi nhét vào tay Bình An: “Đồ tốt xứng với người tốt, thứ này coi như quà gặp mặt của bá mẫu tặng con!”
Bình An cũng không hề tỏ ra e dè, nàng nhận lấy chiếc vòng, cử chỉ đoan trang, giọng nói ôn hòa: “Cảm ơn bá mẫu.”
Ninh quốc công phu nhân cười rộ lên.
Phùng phu nhân càng thêm vui mừng, bà đã biết, không ai có thể không thích Bình An nhà bà!
Tiếp theo, Bình An lần lượt chào hỏi các phu nhân, miệng các phu nhân không ngừng khen ngợi: “Vị đạo sĩ kia thật linh nghiệm, đứa trẻ này được nuôi dưỡng thật tốt, không có chút bệnh tật nào!”
Mọi người nắm tay Bình An, hỏi han đủ điều, Hổ Phách tiến lên, nói với Phùng phu nhân đang cười tươi rói: “Thưa phu nhân, Dự vương phủ đưa lễ mừng.”