Tiểu Bình An

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

...

Từ sau khi Bình An đi lên lầu, Thanh Liên vẫn lo lắng không yên, vị kia chính là Dự vương điện hạ, nếu kinh động đến ngài ấy thì phải làm sao đây?

Lại thấy thị vệ canh giữ cầu thang không biết tại sao lại bỏ đi, thật kỳ lạ, Thanh Liên càng thêm sốt ruột.

May mà chỉ một lát sau, Bình An đã trở lại, nàng bình tĩnh tự nhiên, thật giống như chỉ là đi dạo ven sông, chỉ là lên lầu hóng gió xuân mà thôi.

Trong chốc lát, Thanh Liên không chắc Dự vương có ở đó hay không, lúc này Thải Chi trở về nên nàng ấy cũng không dám nói nữa.

Thải Chi làm việc chu đáo, gã sai vặt của Tiết Hạo thay y phục cho chủ nhân, còn về phần Trương đại gia cũng say mèm, Thải Chi cũng không thật sự để hắn tự mò đường về nhà được.

Vì Tần lão phu nhân đã dặn dò trước, Vĩnh quốc công phủ chỉ nói với bên ngoài là Bình An được nuôi dưỡng ở dưới quê, còn thân phận của Trương Đại Tráng được giấu kín, hắn được sắp xếp ở trong một căn nhà ở ngõ sau phố Vĩnh An, bình thường những người họ hàng nghèo đến ăn chực đều ở đó.

Mấy gã sai vặt hợp sức dìu Trương Đại Tráng đi, Tiết Hạo cũng được dìu lên xe ngựa.

Mọi người đều đề phòng Di Đức viện, không hề hé răng nửa lời, nhưng mà “tai vách mạch rừng”, có vài người cũng không dễ đề phòng như vậy.

Trong Minh Vu viện, Tiết Tĩnh An ngồi bên cửa sổ làm giày cho nhị ca, đang loay hoay với kim chỉ thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Lâm di nương: “Tĩnh nhi!”

Tiết Tĩnh An giật mình, kim đâm vào ngón tay, rỉ ra một giọt máu nhỏ.

Lâm di nương vào phòng, nói: “Con đoán xem ta nghe được chuyện gì?”

Tiết Tĩnh An che tay lại: “Chuyện gì ạ?”

Lâm di nương: “Nhị ca con đến Lâm Giang Tiên uống rượu say bí tỉ.”

Tiết Tĩnh An lo lắng: “Tổ mẫu có biết không?”

Lâm di nương cười đầy ẩn ý: “Con sợ gì, tự có người che giấu cho nó, nhưng mà có một chuyện, nó dẫn Nhị cô nương đi chơi, trước đây nó chỉ nhớ đến con, nhưng Nhị cô nương trở về, quả nhiên là không dẫn con đi nữa.”

Tiết Tĩnh An: “Chuyện... chuyện đó cũng là lúc con mười mấy tuổi rồi.”

Nàng ta sắp mười sáu tuổi rồi, không phải là độ tuổi có thể tùy tiện ra ngoài, Tiết Hạo không dẫn nàng ta đi cũng là chuyện bình thường.

Lâm di nương lại nói: “Nhị cô nương sắp mười lăm rồi, có thể thấy không phải là vấn đề tuổi tác.”

Tiết Tĩnh An cúi đầu, khóe mắt đỏ hoe, mới ngày thứ hai thôi, nàng ta không dám tưởng tượng, sau này nàng ta sẽ bị phớt lờ đến mức nào.

Lâm di nương thấy con gái khóc, liền vỗ vai an ủi: “Có gì đâu, nhị ca con cũng không dẫn Thường An đi, mọi người đều như nhau cả mà.”

Mặc dù vậy, cho đến khi đi ngủ, trong lòng Tiết Tĩnh An vẫn luôn uất ức, vừa hay buổi tối trời mưa, nàng ta cứ nghe tiếng mưa rơi, khó mà chợp mắt được.

Chớp mắt một cái, đã đến ngày hôm sau, chính là ngày diễn ra tiệc tẩy trần.

Ngay cả ông trời cũng như đang đứng về phía Bình An, rõ ràng đêm qua mưa to tầm tã, nhưng sáng nay trời vừa sáng là ánh nắng đã thi nhau xuyên qua tầng mây, chiếu rọi khắp nơi.

Cơn mưa cũng đến thật đúng lúc, cuốn trôi đi cái nóng bức trước khi vào hè, thời tiết vừa mát mẻ, vừa dễ chịu.

Tiết Tĩnh An ngủ không ngon, nàng ta đánh một chút phấn, vốn định theo thói quen mặc bộ y phục màu đỏ tươi, nhưng nghĩ lại, vẫn thay bằng bộ màu tím nhạt.

Khi nàng ta ra khỏi Minh Vu viện, vừa vặn gặp được Bình An, vội vàng mừng thầm vì mình không mặc y phục màu sáng.

Xem ra, Phùng phu nhân cũng cố ý để Bình An lấn át bọn họ, chỉ thấy Bình An mặc áo khoác màu đỏ tươi trang trí hoa văn, váy lụa màu đỏ hồng, nàng chải tóc kiểu song loa kế, cài trâm cài bằng vàng khảm hồng ngọc, còn cổ thì đeo vòng vàng hình kỳ lân tường vân.

Khuôn mặt nàng trắng trẻo như trăng rằm, môi đỏ mọng nước, đôi mắt trong veo, dung nhan như hoa phù dung, kiều diễm tươi tắn, khí chất thanh tao, cao quý xuất chúng.

Tiết Tĩnh An thầm nghĩ, chỉ cần nhìn Tiết Bình An như vậy, ai có thể nghĩ rằng nàng đã xa nhà mười năm, lớn lên ở nông thôn chứ?

Cho dù nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng, đây mới là khí chất thực sự, trước đây nàng ta ngay cả một chút tinh túy cũng chưa học được.

Tiết Tĩnh An nhất thời không biết phải đối mặt với người muội muội này như thế nào, nàng ta đoán, Bình An chắc chắn cũng coi thường nàng ta.

Nàng ta gượng cười, chủ động gọi: “Nhị muội muội.”

Bình An dừng lại, nàng bước tới, khoác tay Tiết Tĩnh An, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nặng quá.”

Tiết Tĩnh An: “...”

Nàng ta chưa bao giờ thân thiết với Tiết Thường An như vậy nên có chút bối rối.

Thải Chi cười giải thích: “Cô nương lần đầu tiên đeo cả bộ trang sức trên đầu, đi vài bước đã nói mệt, nếu không phải đang ở trong phủ, thì ít nhiều cũng phải ngồi kiệu đi!”

Bình An phồng má.

Không biết tại sao, thái độ của nàng rất tùy ý, Tiết Tĩnh An ngược lại thở phào nhẹ nhõm sau cơn phiền muộn.

Nàng ta đỡ Bình An, mỉm cười nói: “Vậy, ta... chúng ta cùng đi thôi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)