Cô lại nhấp thêm hai ngụm nhỏ, thì không muốn uống nữa, bưng trong tay định lát nữa cho con trai nhà mình: “Thằng bé này đều bị nuông chiều đến hư, chị gọi thằng bé đến theo em học chút năng lực, nó vừa khóc vừa ầm ĩ, nói cái gì cũng chẳng chịu đến, chỉ bướng bỉnh là giỏi.”
“Sớm biết rằng dì nhỏ nấu ăn ngon như vậy, con đã chẳng chạy rồi, mỗi ngày đến nhà bà ngoại ăn cơm.” Cô vừa dứt lời, cậu nhóc kia lại úp úp mở mở tiếp một câu như vậy, còn bưng cái bát đã sắp thấy đáy, mỏi mắt mong chờ nhìn cái bát canh gần như chưa hề động vào trong tay mẹ thằng bé.
Mọi người thấy vậy thì không nhịn được bật cười, bà Từ lại cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Không cần nhìn, trong nồi vẫn còn, cháu cứ uống đi.”
Uống canh vịt già xong, thằng bé kia chủ động bưng bát đưa vào nhà bếp, bà Từ thì lôi kéo con gái cả hỏi tình hình phục hồi của Vương Bổn Nghĩa và việc cô con dâu thứ hai mang thai. Đang nói đến ngày mai đi với Từ Đóa sang thăm, vợ ông hai Ngô đã dắt Tiểu Hải đến đây.
Ở gần như vậy, thật ra cũng không cần tự mình đưa đứa trẻ đến đây, lúc trước đối phương cũng đến tối mịt mới đến đón con.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây