Từ Đoá hài lòng mở mắt ra, lại thấy một luồng sáng trắng chói mắt xẹt qua trước mắt, suýt nữa làm mù mắt cô.
Mà bầu trời vốn trong xanh không biết từ lúc nào đã ngưng đọng một đám mây đen lớn, u ám nặng nề trên đỉnh đầu cô .
Mẹ kiếp, sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến vậy?
Như một phản xạ có điều kiện, Từ Đóa chộp lấy lưỡi liềm, lăn xuống khỏi tảng đá.
Trong kiếp ở Tu Chân giới, cô bị xẻ ra đến mức bên ngoài cháy xém và bên trong thì thịt nát xương tan, cô luôn bị cái bóng tâm lý ấy đè nặng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây