“Còn tốt hơn loại người đã nghèo mà còn keo kiệt như cô, một chút tiền mà còn không dám lấy ra để đứa nhỏ trong nhà bái sư học nghệ.” Vợ của lão nhị Ngô gia “hừ” lạnh một tiếng, vì bà lo sợ chậm trễ việc bái sư của con trai, nếu không đã lao ra cửa chiến tranh với bà ta một trận.
Chưa đến 8 giờ sáng, trong sân nhà Từ gia đã dọn xong bàn ghế, trên bàn đã bày đủ mấy loại tế phẩm như gà vịt ngỗng.
Hàng xóm cùng thôn dân bên ngoài đứng xung quanh nhà nhìn vào, tò mò mà thì thầm nói với nhau: “Trường hợp này đúng là lớn thật, lần trước Bảo Quốc nhà Dương gia bái thầy Chu làm thầy cũng chỉ tặng trà cùng chút điểm tâm, rồi mời thầy Chu một bữa cơm thôi.”
“Hai chuyện này đâu giống nhau? Dương Bảo Quốc học nghề mộc, con bé Tiểu Đóa này chính là truyền thừa công pháp mấy trăm năm đấy.”
“Tôi thấy chẳng qua là do nghèo thôi, không phải sư môn của con bé không còn ai nữa sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây