“Nó mới bao lớn chứ, vẫn là để tôi đi.” Ngô Trạch Khôn, người từ nãy giờ không nói lời nào đột nhiên mở miệng.
Sau đó, không đợi phản ứng của mọi người, anh ta bước tới cõng bà cụ Thẩm lên : “Làm sao đến phòng cấp cứu?”
Bà cụ Thẩm hoảng sợ, vội vàng giãy dụa : “Tử Kiến, Tử Kiến!”
“Nhìn dáng vẻ này của bà ngoại chắc là không sao, tôi có thể đi rồi.”
Vẻ mặt Trang Tử Kiến lạnh nhạt, dùng mánh khóe khéo léo hất tay chị dâu Thẩm ra, xoay người rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây