“Chuyện này dì không trách cháu, dì đã sớm biết rằng mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, loại hành vi này trong mắt người khác là được xem là rất tội ác tày trời. Hơn nữa, cháu kích động như vậy, cũng là bất bình thay cháu trai. Có một người trưởng bối biết đau lòng như cháu, đứa trẻ kia hẳn là cũng không tệ lắm, cũng không biết đứa con trai của dì có may mắn như vậy hay không”.
Những gì cô ta nói đều rất thấu tình đạt lý, tràn đầy lòng nhân ái của một người mẹ.
Từ Đóa thấy thế liền xấu hổ : “Dì, chúng ta đi bệnh viện đi, vết thương trên tay của dì dính đầy bùn đất, phải nhanh chóng rửa sạch tiêu độc, kẻo nhiễm trùng.”
“Không sao đâu.” Thẩm Như Thật không thèm để ý mà xua tay: “Dì trở về bôi chút thuốc vào vết thương nhỏ này là được, không cần phiền phức như vậy.”
“Vậy nếu không thì dì đến ký túc xá của cháu đi, trong ký túc xá của cháu có thuốc khử trùng và băng gạc, cháu giúp dì xử lý vết thương.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây