Cô gọi anh, giọng nói mềm mại đan xen chút oan ức tủi thân như sắp khóc, “Em, em, cái kia của em hình như tới rồi.”
Cái kia?
Là cái gì?
Ban đầu anh không hiểu cô đang nói đến cái gì, sau đó sắc mặt anh bỗng đen lại, hỏi: “Tới rồi à? Em không tính sai chứ?”
“Đúng là tới rồi.” Từ Đóa nghiêng người, hai chân cô co lại, cô cảm thấy bản thân quá xấu hổ, mất mặt quá.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây