“Đúng vậy.” Trang tử Kiến gật đầu: “Tôi đoán đã chậm trễ lâu như vậy, chú còn sốt ruột hơn chúng ta.”
Hai người cổ vũ cho đối phương, chưa nói được hai câu họ lại im lặng.
Chỉ có tiếng radio nho nhỏ vang lên xung quanh, thỉnh thoảng làm cho lòng người phiền, thỉnh thoảng khiến cho người khác tìm được một ít an tâm.
Cũng không biết đã ngồi đó bao lâu, radio đã hết pin.
Từ Đóa tháo pin ra rồi lắp lại, vẫn không có phản ứng như cũ, cô đứng dậy: “Tử Kiến cậu đứng ở đây, tôi đi mua mấy cục pin.” Kết quả vừa đứng dậy thì nhận ra đã hơn một giờ chiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây