Ông ấy vừa dứt lời, giọng nói mang theo vẻ không vui của bà cụ Ngô đột nhiên từ cửa phòng bệnh truyền đến. Sau lưng bà cụ còn có hai vợ chồng ông ba Ngô đi theo.
Ngô Trạch Khôn vội vàng đứng dậy chào hỏi mấy người: “Thím, cha, mẹ.”
Bà cụ Ngô sắc mặt nghiêm túc, ngồi xuống bên giường bệnh: “Biết mình bị bệnh tim nhưng không mang thuốc theo, ông thấy tôi phiền phức, nên muốn rời xa tôi cho khuất mắt đúng không?”
Ông cụ Ngô cảm thấy áy náy, nhưng vẫn cố nói: “Làm sao tôi biết được trong lọ không còn thuốc.”
Nghe vậy bà cụ nói thẳng : “Thuốc là ông uống chứ không phải người khác uống. Ông không biết thì còn ai biết? Bản thân bất cẩn thì đừng viện cớ khắp nơi. Tôi xem lần sau ông phát bệnh, không ai giúp ông thì ông làm thế nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây