Thế quái nào mà nói y như đúng rồi luôn vậy trời?
Từ Đóa cạn lời.
Nhưng người đàn ông có vẻ như tự biên tự diễn thành nghiện, tiếp tục: “Nhà em tốt bụng, không chỉ cho anh ăn no mặc ấm, còn cho anh đi học, nên anh mới may mắn thi đậu được đại học. Với lại, do chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên em mới quen gọi anh là anh trai. Em thấy sao hả? Ổn không?”
“Không có, không thành vấn đề.” Từ Đóa cười khan một tiếng, lại nhịn không được: “Anh Chấn Vũ, anh không học văn thật là đáng tiếc mà.”
“Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây