Nhưng đến cùng có đi hay không, lúc nào đi thì cô nói lại không tính, ai biết lão Thiên khốn kiếp sẽ đánh cô trở tay không kịp vào lúc nào chứ.
Từ Đóa hơi bĩu môi, quay đầu nhìn về phía núi rừng, đồng ruộng phủ đầy tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, lại bắt đầu có chút lo lắng về việc phải chịu đựng hành trình hai ba ngày này như thế nào.
Nguyên chủ chưa từng ra ngoài, cô cũng không biết ở thời đại này, giường nằm lại là hàng hóa khan hiếm, có tiền cũng chẳng mua được, còn phải có cấp bậc.
Ngồi trên ghế cứng dọc đường này, mặc dù cô nhờ tu chân sẽ không mệt mỏi giống như người bình thường, nhưng cũng chẳng mấy dễ chịu có được không?
Huống chi tuổi tác của ông Từ còn không nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây